TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014

Đường Đời, đường Đạo còn xa!

       
       Mưa từng hạt rơi li ti li ti. Cái mùa xuân năm nay không quá nhiều cảm xúc, không niềm vui một chút buồn man mác. Cũng như những mùa xuân qua, những hạt sương mù phủ trắng đêm tháng giêng. Ta thích lang thang dưới những ánh đèn leo lét đỏ bên hè phố. Hoài niệm, suy tư,.. mọi thứ dường như chậm lại theo từng bước chân. Dòng xe cộ thưa thớt dần trong đêm sương. Kẻ Bắc người Nam khăn gói lên đường kiếm kế sinh nhai, lo toan tính toán cho cuộc đời. Mình ta nơi đây, lang thang trong đêm thanh vắng. Ta ném ta vào sự nhàn rỗi lộn xộn.
        Bước sang tuổi mới, đồng nghĩa với sự trưởng thành mà người đời gắn cho lớn dần. Cùng với đó là tuổi tác của đấng sinh thành cao thêm, sức khoẻ ngày một yếu đi làm cho kẻ tử tài kém trí cạn này thêm buồn lòng mà lo toan. Nhìn những hạt sương li ti nhẹ đỗ bên đường tơ nhện, chiếu ánh đèn lên, căng mắt chầm chận nhìn từng hạt sương bay. Sợi tơ như những sợi bạc được gắn đá quý đều như một. Ôi thiên nhiên tuyệt vời, lặng lẽ ngắm sương rơi. Rồi những hạt sương li ti cũng đậu trên cành lá. Chúng hiểu nhau và đến với nhau hội ngộ như duyên truyền kiếp. Những giọt sương long lanh dưới ánh đèn, căng tràn sức sống rồi nhẹ buông cành lá rơi lốp đốp tan vào hư không. Lại luân hồi như những hạt sương. Hỏi xem hạt buồn hạt khổ, hạt vui chăng?
        Xuân mới, gác trong đôi mắt những ưu tư. Đọng trong tâm những điệu từ ngổn ngan.

Xin thả mình theo gió theo nắng. 
Xin được vào đời học đạo làm người.

Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

XA!!!



Một ngày xa vạn ngày nhớ
Người đi cảnh vật thẫn thờ nhớ thương
Trăng soi màu úa tim buồn
Bóng trăng heo hắt nhẹ buông mọng đời!
15/2/2014

TÔI ĐỨNG ĐÂY!




“…bạn đã học được một đôi thứ gì đó, nhưng không
phải là tất cả những gì đúng ra bạn đã có thể học."

Tại buổi lễ tốt nghiệp của trường trung học Coxsackie-Athens, New York, Mỹ ngày 25/6/2010, Erica Goldson, nữ sinh xuất sắc được chọn đọc bài diễn thuyết chia tay, đã làm toàn thể thầy cô và bạn bè bất ngờ khi cô mạnh mẽ chỉ trích hệ thống giáo dục công được dựng lên không phải để khai sáng mà để nhào nặn ra những bộ não giống hệt nhau.

Dưới đây là nội dung bài diễn thuyết đã được lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng ngay sau đó.

Có câu chuyện về một người thiếu niên tu hành Thiền đạo, còn trẻ nhưng rất chăm chỉ, ham mê. Anh ta đến vấn an thầy mình, và hỏi vị đại sư: “Nếu con siêng năng, chăm chỉ tu luyện, con sẽ mất bao lâu để đắc đạo?” Vị đại sư ngẫm nghĩ, rồi trả lời: “Mười năm.” Người thiếu niên tiếp tục hỏi: “Nhưng nếu con dốc lòng để tu luyện thật nhanh thì sẽ mất bao lâu?” Vị đại sư trả lời: “Nếu vậy, hai mươi năm.” “Nhưng, nếu con chăm chỉ hơn, thành tâm hơn nữa, thì sao ạ?” “Sẽ là ba mươi năm,” vị đại sư đưa ra câu trả lời. “Nhưng, thưa thầy, con không hiểu,” chàng thiếu niên thất vọng thốt lên. “Mỗi lần con nói con sẽ dốc lòng cố gắng hơn nữa, thầy lại nói con sẽ tốn nhiều thời gian hơn. Tại sao lại có thể như vậy?” Vị đại sư từ tốn trả lời: “Vì khi con dành một mắt để nhìn về đích đến phía trước, con sẽ chỉ còn một mắt để thực sự nhìn xuống con đường con đang đi để tới đích của mình.”

Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

MIỆNG ĐỠ CHÂN TAY

Những đứa miệng đỡ tay chân, làm thì đ** làm được nhưng hót thì số một. DKM đ** tết hết rồi có mấy đứa ngồi đếm quà mừng với điểm danh đứa đến mừng. Vãi đái nhà quan!

Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014