TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

Tâm Bình An Trong Hiện Tại


      Chuyện xưa kể rằng, có một vị vua ngày đêm lo lắng về sự an nguy cho vương quốc của mình, về kho báu của mình, và đặc biệt về ngai vàng của mình. Ông không tìm thấy bình an trong cuộc sống; các vị quan trở nên mối nghi ngờ, và tương lai trở nên nỗi ám ảnh sợ hãi cho ông.
Từ chốn cung điện nhìn xuống đám dân nghèo, ông cảm thấy như thèm muốn được như họ, vì ông thấy họ toát lên nỗi đơn sơ, chất phát và không lo lắng cho tương lai. Quá tò mò lối sống của dân nghèo, vị vua quyết định hóa trang thành người ăn mày để tìm hiểu nguyên nhân nào đã làm cho những dân nghèo được bình an và không lo lắng.
      Ngày kia, vị vua giả dạng người ăn mày gõ cửa một người nghèo để xin ăn. Người nghèo mời người ăn mày vào và cùng chia sẻ một ổ bánh mì với thái độ hạnh phúc và yêu đời. Vị vua giả dạng hỏi, “Điều gì đã làm ông hạnh phúc như vậy?” Người nghèo đáp, “Tôi có một ngày rất tốt. Tôi sửa giày và kiếm đủ tiền để mua ổ bánh cho buổi tối nay.” Vị vua giả dạng hỏi tiếp, “Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu ngày mai ông không kiếm đủ tiền mua bánh mì?” “Tôi có niềm tin vào mỗi ngày. Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.” Người nghèo đáp.
      Sau khi ra về, vị vua muốn thử niềm tin người thợ giày. Ông ra lệnh cấm những người sửa giày dép hành nghề. Khi biết mình bị cấm hành nghề sửa giày dép, người thợ giày nhủ thầm: “Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.” Ngay lập tức ông thấy một vài phụ nữ đang gánh nước ra chợ bán rau, ông xin được gánh nước thuê cho họ. Và hôm đó, ông kiếm đủ tiền để mua bánh mì cho buổi tối. Tối đến, vị vua dưới dạng người ăn mày thăm người nghèo. Người nghèo vẫn thái độ ung dung, hạnh phúc với ổ bánh mì của mình. Hôm sau, vua ra lệnh cấm không cho phép hành nghề gánh nước thuê. Và cứ như thế, người nghèo đã thay đổi nhiều nghề khác nhau, nhưng nơi ông vẫn luôn có sự bình an và tin tưởng vào triết lý sống từng ngày cùa mình. Còn vị vua vẫn không thể nào hiểu nổi sự bình an và niềm tin của người nghèo kia. Mỗi lần bị cấm hành nghề, người nghèo vẫn thản nhiên tin rằng, “Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.”
       Vì quá tò mò trước triết lý sống của người nghèo này, vị vua ra lệnh và dàn xếp để người nghèo làm lính cho cung điện. T hật đáng thương, người nghèo không được phát lương hằng ngày, nhưng hằng tháng. Dầu vậy, ông đã bán lưỡi gươm và có đủ tiền để mua bánh mì cho một tháng. Tối đến, ông vẫn có bánh mì và vẫn hạnh phúc. Vị vua giả dạng thăm ông và hỏi, “Hôm nay ông làm nghề gì mà kiếm tiến mua bánh mì?” “Tôi được làm lính cho vua.” Người nghèo đáp. Ông cũng đơn sơ kể rằng, “Làm lính nhận lương mỗi tháng, nên tôi đã bán lưỡi gươm thật và đủ tiền để mua bánh mì cho một tháng. Sau khi có lương, tôi sẽ chuộc lại lưỡi gươm và như thế tôi sẽ có cuộc sống tốt hơn. Hiện nay tôi đang dùng lưỡi gươm bằng gỗ.” Nhà vua giả dạng hỏi tiếp, “Nhưng nếu ông phái rút gươm ra vào ngày mai thì sao?” Người nghèo vẫn thản nhiên, “Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.”
      Quả thật, hôm sau người ta bắt được một tên trộm và bị kết án xử chém. Vua yêu cầu người nghèo trong trang phục lính thực hiện việc này. Vì nhà vua biết rằng, với lưỡi kiếm gỗ, người nghèo này sẽ không thể thực hiện được việc này, và như thế để xem thử niềm tin vào triết lý sống từng ngày của ông có thể giúp ông hay không.
       Tên tử tội quì mọp xuống chân anh lính và thống thiết van xin được tha mạng vì còn vợ và con nhỏ. Anh nhà nghèo trong tranh phục lính nhìn đám đông xung quanh và hô lớn tiếng. “Lạy Đấng Tối Cao, nếu người sắp bị hành quyết này là người có tội, thì xin cho con được phép thi hành lệnh của vua. Nếu người này vô tội, xin hãy biến lưỡi gươm này thành gươm gỗ.” Ngay tức khắc, anh rút lưỡi gươm và lưỡi gươm anh cầm trên tay là lưỡi gươm gỗ. Đám đông đồng thanh la lên: “Đây là phép lạ,” và người bị kết án được tha. 
          Vị Vua truyền lệnh tha tên ăn trộm đồng thời tiến đến người lính nghèo thú nhận rằng. “Trẫm chính là người ăn mày mỗi tối tại nhà ngươi. Từ nay trở đi, trẫm muốn ngươi là bạn và là quân sư cho trẫm.”
                       Bạn thân mến,
“Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.” Thế đó, cuộc sống chỉ thực sự tồn tại trong hiện tại, chứ không ở trong quá khứ hay trong tương lai. Cái triết lý của anh nhà nghèo ấy là triết lý thực và có giá trị hơn vàng bạc, địa vị, nhan sắc, và quyền lực. Dù giàu có và quyền lực bao nhiêu đi nữa, nhưng nếu bạn không sống hôm nay, thì bạn không cảm nếm được giá trị của cuộc đời.
Nếu bạn không sống cho giây phút hiện tại, thì cuộc đời của bạn vẫn như là những chuỗi ngày kiếm tìm, rượt bắt cái bóng “an toàn, hạnh phúc” một cách vô vọng. Thật hữu ý và hợp tình khi danh từ tiếng Anh “present” mang nghĩa “quà tặng” và cũng có nghĩa “hiện tại.” Như vậy, hiện tại là quà tặng. Ai không sống trong hiện tại là tự mình khước từ quà tặng. Khước từ quà tặng, tức là khước từ niềm vui, hạnh phúc, bình an, và tự chủ ngay trong từng giây phút này của đời mình.
Chúc bạn sống giây phút này, ngay bây giờ thật tràn đầy, sung mãn
Namo Buddhaya
___((copy fb TTT))__

Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

Nhớ mùa Thu

Có một người con gái, đi vào trái tim ta, trong hơi thở thật thà.
Mỗi ngày đêm chưa qua, chưa nghe tiếng em là, trái tim ta thổn thức.
Có một người con gái, mang hình dáng của người, sẽ cùng ta sống mãi, đến độ tuổi tóc phai.
Nàng là người con gái, đã gài vào ngực ta, giữa băng giá cuộc đời, những bông hoa tình ái.
Có một mùa thu đến, nàng tặng một khúc ca, của tình yêu đôi lứa, của chim trời hát ca.
Mỗi ngày trong trang sách, bóng dáng em hiền hòa, trong y án thoảng qua.
Em mang tên mùa thu, mùa miên man nỗi nhớ, những giọt sương mang sầu, những cơn mưa đổ máu, trong mắt em đậm đà.
Nhớ!


Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2017

Hà nội ngày mưa



Từng dòng nước mắt trời xanh
Đổ xuống đất mẹ hóa thành cơn mưa,
Đây là giọt lệ ngày xưa
Hôm nay tưới mát ruộng dưa cho đời.
Này đây nét sầu không lời
Cũng thành mưa pháp giữa thời ngây ngô.
Giọt mưa trên má em thơ
Cũng thành giọt mặn qua bờ môi xinh.




___
Câu chuyện Tưới dưa cho người
http://www.sachhayonline.com/…/co-h…/tuoi-dua-cho-nguoi/2378

Quán thế âm Bồ tát của đời thường

Quan Thế Âm Bồ Tát sử dụng hạnh lắng nghe của mình, để lăngs nghe sự đau khổ trong thế gian mà đưa ra những phương tiện cứu giúp hướng dẫn chúng sinh theo con đường chánh đạo, biết lìa khổ đạt an vui. Con người được Thai sinh ở cõi đời này, khi mới chào đời đã mang theo tiếng khóc, khi lìa đời cũng không rời những giọt nước mắt chia li. Cuộc sống của con người tiềm tàng hằng vô số nỗi thống khổ do nghiệp tạo và nhân quả chi phối. Sự hướng dẫn con người  đến sự tu tập, buông bỏ tham lam - sân hận - si mê, chuyển hóa những khổ đau thành niềm an vui. Thực tập từ bi và trí tuệ để chuyển hóa những điều ấy trong mỗi chúng ta.
Bồ Tát Quan Thế Âm luôn lắng nghe và sẻ chia hướng dẫn cho con người đi theo con đường an vui. Vậy vị Bồ Tát ấy ở đâu trong trong thế gian đầy những sự bi thương này?
Không chỉ có những người hoàn toàn hạnh phúc mới có thể giúp người khác bớt khổ đau. Những người hạnh phúc hơn đều có thể giúp người ít hạnh phúc được hạnh phúc hơn.

Hoàng hôn non

Chưa đi hết nửa đoạn ngày
Hoàng hôn chưa đến lưng mây đã già
Sống được đôi chút ngày qua
Ngó trong tâm thức vẫn là trẻ con.

Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

Gửi em tình anh


Xin gửi cho em tia nắng vàng dưới hàng cây xanh lá,
Gửi cho em cơn gió lạ khẽ đung đưa mái tóc em khi chiều xuống.
Xin gửi cho em những an lành mỗi sớm mai thức giấc,
Gửi cho em những nụ hồng yêu thương vào giấc ngủ ngoan.
Xin gửi cho em những chân tình từ trái tim người trai trẻ,
Gửi cho em bờ vai gầy vững chãi tình thương yêu.
Gửi cho em đôi bàn tay dày ấm áp tình anh,
Xin mưa đừng làm ướt bờ mi em dịu hiền
Xin nắng đừng làm đôi má em ửng hồng.
Xin những yêu thương dại khờ chấp thành kỷ niệm,
Xin những dỗi hờn thơ ngay làm tình yêu thắm lại,
Xin những khó khăn hóa thành sức sống để tình em thêm nở hoa.
Tặng cho em tình anh thật thà!