TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017

Mộng Đời



Đấng đại giác con nghiêng mình bái tạ
Cúi xin ngài ban hạnh phúc cho con
Đời của con dẫu không mãi hằng còn
Nhưng sẽ chuyển bao kiếp đời xuôi ngược

Con vẫn biết cuộc đời là ô trược
Phủ quanh mình bao sắc lợi tài danh
Bởi vinh hoa gây cướp đoạt tranh giành
Rồi kết cục nấm mồ xanh hoang dại

Đấng đại giác con dập đầu kính lạy
Cúi xin ngài cứu khổ các chúng sinh
Biết khổ đau sao dứt bỏ chẳng đành?
Nhờ pháp Phật chuyển mê tâm tỉnh ngộ

Sau cơn mộng thấy mình trên đại lộ
Không sân si, không sầu khổ lầm than
Con nhận ra đây là cõi niết bàn
Ở nơi ấy luôn an nhiên tĩnh tịch.

(TPT)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét