Lần nào đi mua đao cũng cẩn thận như mua cho mình. Xem xét kỹ lưỡng, ngắm qua ngắm lại, hỏi chán hỏi chê, sờ sờ nắn nắn đủ đường, đến chủ quán cũng muốn đuổi về. Mãi mãi mới chọn được cái ưng một tí, cái khó là nó không có quá nhiều để mình lựa chọn, chọn trong số đông thì dễ, chọn trong số ít thì lại khó...
Đang ngồi đợi bớt mưa để về, trò chuyện với cụ ông chủ quán tóc trắng như mây với hai bác con cháu cũng ngót ngét 70, nghe cụ kể về dao về rèn đủ các thể loại. Thấy mình cũng chọn đao kỹ lưỡng, chả hiểu gì về rèn dũa cả, nhưng vì làm nhiều nên thành ra quen. Muốn lựa cái nào cho thuận tiện làm mà được bền, lại vừa rẻ thì càng tốt.
Đang ngồi có tráng sĩ đi xe máy đến lấy đao mài, suýt thì vãi tè ra quần. Vì cái trình độ lựa dao của anh ta còn kinh khủng hơn. Lúc đầu tưởng người hai tay như mình, ai dè là người chẳng có bàn tay nào. Thế mà anh ta lấy hai cái cánh tay cụt của mình cầm lấy con dao và cà cà phần da trên mỏm cụt ấy vào lưỡi dao và nhờ một bác mài thêm chỗ đó.
Lặng câm xem anh ta đếm tiền và bấm điện thoại cảm ứng nhoay nhoáy mà không cần một trợ giúp, đôi cánh tay cụt mà còn điêu luyện thành thục hơn cả nhiều người có đôi ban tay đủ 10 ngón như mình. Trong lúc đợi đao anh ta còn tranh thủ hút điếu thuốc và ngắm mưa. Xong xuôi lên xe máy mở khoá xe, đút hai cánh tay cụt vào bộ phận tay giả gắn trên tay lái xe máy và phóng đi trong mưa.
Ôi thấy cuộc đời thật đáng yêu. Có lẽ đối với những người mất đi đôi bàn tay coi như đã tàn phế rồi, chán nản, ưu sầu. Giài hai con mắt, có đôi bàn tay. Mình đã thấy chẳng có bàn tay nào họ cũng có, anh ấy có cả một cuộc sống vui an nhiên tự tại, chẳng hề tàn tật bao giờ, vẫn đội mưa và lao động như bao người, thật là học tập.
Kẻ chọn đao bằng hai tay như mình chỉ là hậu học thôi!