TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016

Về

Về nghe mẹ hát dân ca
Đi bao nhiêu chốn vẫn là quê hương,
Tóc mẹ giờ đã pha sương
Chân cha chùn mỏi tình thương dạt dào. 
___
Đất mẹ còn mênh mông lắm, luỹ tre làng đã mất nhưng vẫn hằn trong tâm. Làng quê tựa bào thai ấp ủ tuổi thơ nuôi con khôn lớn, lòng mẹ bao la ôm ấp che chở cho con mỗi ngày. Mỗi bước chân khờ khạo khám phá cuộc đời mới vẫn thường nằm trong câu hát cũ của mẹ. Tóc mẹ bạc cho tóc con xanh, chân cha mỏi cho đôi chân con cứng cáp. Tiếng khóc chào đời, nước mắt mẹ vui. Tháng ngày qua như bức màn bí mật, vẫn âm thầm lặng lẽ cho con...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét