TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Thứ Bảy, 27 tháng 5, 2017

Tháng 5!

Tháng 5!
        Những ánh nắng chói chang, những cơn gió lào ấm áp. Ánh nắng vàng trải khắp trên cánh đồng lúa quê hương. Nắng tháng 5 hẳn đã làm cho mà xanh bạt ngàn của lúa giờ đây đã úa vàng. Những bông lúa nặng trĩu ưu tư, rủ xuống lòng mẹ rồi nhè nhẹ đung đưa theo làn gió chiều hôm. Nắng chiếu qua những hàng phượng thắm, đốt cháy lên những ánh lửa hồng. Những ánh lửa của niềm tin và hy vọng. Ngọn lửa đỏ rực trong nắng vàng, những cành phượng đỏ rạo rực đang hừng hực trong tim của lứa tuổi học trò. 
       Cánh phượng vội vã hội tụ dưới sân trường đầy nắng. Mùa chia tay đã tới; đây là mái trường thân yêu, dòng thơ bụi phấn in đậm chưa mờ, kia xa xa những bước chân chầm chậm theo bóng thầy yêu dấu. Xa cách rồi, những giọt nước mắt lăn trên má, những giọt nước mắt của sự khát khao đầy hy vọng và tràn ngặp yêu thương ấy. Mái tóc thơ nhẹ bay bay, bông hoa bằng lăng cà trên mái tóc người yêu thuở nào. Lặng ngồi nơi đây, qua khung cửa sổ chiếc diều lặng im bất động giữa bức tranh thiên nhiên có nắng và gió, trên khung trời xanh thẳm bao la và những chú chim đang bay lượn hát ca. Những dòng lưu bút nhạt nhòa trên trang sách cũ. Mùa hè đã tới, tiếng ve như giục giã lòng người, sao thổn thức bồi hồi trong tim.
Những tà áo dài trắng tinh, những bôm hoa tim tím như tình đầu chớm nở. Một màu trắng trinh nguyên, một tình yêu trong sáng. Tuổi mười tám ơi như những trang giấy trắng, lưa thưa ép trong trang những cánh bằng lăng tím…
     
Một chiều nay, một chiều xưa! Nhìn bông lan trắng tim tím lòng khắc khoải về những ngày hè. Lại một chiều ta nhẹ qua con phố nhỏ dưới bóng phượng thênh thang, bên những tràng bằng lăng tím. Ta bước qua bao nhiêu chặng đường , ghi trong trang giấy những bước chân cuộc đời. Lại một mùa hè tháng năm, khi nào ta mới như trang giấy trắng, không một dòng nhật ký, không một nét bút, không một tâm hồn nhưng chứa đựng và in dấu tất cả!
27-5-2014

Thứ Hai, 22 tháng 5, 2017

Mạc đãi lão lai phương học đạo

Nói với thiên hạ bao điều hay về không nói được với cha mẹ một lời tử tế!
       Ở xã hội ngày nay chúng ta vì miếng cơm manh áo mà làm bao nhiêu điều bao nhiêu việc, từ việc đầu óc đến việc chân tay. Trong đó có những việc giúp cho người khác được an vui, được hạnh phúc rồi họ trả phí cho mình. Chúng ta có thể nói ngon ngọt với khách hàng, có thể chấp nhận được mọi sự mắng nhiếc hay xỉ vả nào mà vẫn vui cười với họ. Nhưng trái ngược lại chúng ta lại không nói chuyện với cha mẹ mình bằng những sự yêu thương rồi để những khổ đau ngày càng xâm nhiễm vào cuộc sống.
       Truyền thông gia đình là một điều khó khăn đối với mỗi chúng ta. Mỗi gia đình có mỗi hoàn cảnh khác nhau. Nêu tình thương yêu gắn kết trong đó cũng khác nhau. Âu cũng đều do nhân quả tạo tác mà thành, cũng chẳng biết than trách ai cho bằng lòng. Người biết tu đạo sớm nhận ra những điều như vậy để hướng mình đến sự tu tập, hóa giải những sự sầu hận khổ đau trong cuộc sống, điều ấy thật quý biết bao. Chúng ta thường khuyên anh em bạn bè bằng những lời lẽ ái ngữ, nhưng về với cha mẹ lại nó những lời cục mịch trống không, rồi tỏ thái độ này nọ với đấng sinh thành để rồi không khí gia đình thêm phần trĩu nặng điều ấy chẳng phải đáng buồn hay chăng.
       Những người tu tập huân dưỡng đạo đức, đều hiểu rằng cái hiếu đối với cha mẹ như long thành kính mà cúng dường lên chư Phật mười phương. Chúng ta chỉ vì những điều không ưng ý mà trách mắng mẹ cha, làm mẹ cha buồn khổ, hỏi Phật có buồn không. "Bách hạnh hiếu vi tiên", trăm hạnh, hạnh hiếu là đứng đầu. Liệu chúng ta có suy xét về điều này hay không?
       Cha mẹ hẳn là người gìa hơn ta, là người yếu hơn ta mỗi ngày, là người kém minh mẫn hơn ta. Chẳng kể chi về những công lao như biển cả, như Núi Thái Sơn mà mẹ cha đã cho ta. Những điều ấy còn chẳng hề vương vấn lại trong trí óc của những bậc sinh thành, nó giống như cát bụi gió thoảng mà thôi. Chúng ta chẳng hề nhớ công ơn ấy mà thường hay vì tính khí của mình mà mắng nhiếc cha mẹ đủ điều. Nào là cơm không ngon, canh không ngọt, nào là nhà không sạch, nước không nấu, nào là ở bẩn dơ giấy, nào là thói này tật kia.. ôi cũng muôn vàn...
      Đời người có 2 lần trẻ con, là lúc còn thơ và lúc về già. Lúc về già các tế bào não dần lão hóa đi, chân tay chậm chạp,sự minh mẫn không còn nữa thì sự nhầm lẫn ấy cũng chẳng có gì ngạc nhiên, tự vấn ta có già chăng? Những lúc già, bệnh như vậy mà Đức Thế Tôn kêu phụng dưỡng cha mẹ, ta chẳng phụng hành thì chẳng khác nào bất giáo. Vậy thì chuốc lấy khổ đau chỉ trong sớm muộn mà thôi.
       Những ai mẹ cha còn khỏe mạnh, còn chăm lo được cho con cho cháu thì chẳng phải là phúc bao đời hay sao? Có những gia đình khi tuổi còn trẻ đã chết cha mẹ, có những người phải lo cho cha mẹ lúc vừa mới thành niên ấy chẳng phải người kém may mắn hơn chăng. Cha mẹ ta còn khỏe, ta bận việc đời mà chẳng đoái hoài đến cha mẹ, chẳng phụng sự được sớm chiều rửa mặt ngâm chân cho cha mẹ, hơn nữa cha mẹ còn phụ giúp chúng ta nhiều điều trong cuộc sống. Thật là Bồ Tát của chúng con.
       Nhưng rồi sao, có những người con cứ mãi cho mình là chúng sinh, mải mê coi cha mẹ là đấng cứu thế mà phải lo cho ta từng miếng cơm manh áo, không vừa lòng là nổi sùng, sân hận lên làm cha mẹ buồn đau.
       Nhỡ một mai ta già, con cái sẽ đối xử với ta ra sao? Trong cuộc sống, ai cũng tu, ai cũng sửa sai. Nhưng theo lý thuyết, sai của người trẻ thì dễ sửa, sai của người già thì khó. Nhưng thực tế lại ngược lại, người trẻ đã sai lại càng sai, còn người già đã sai lại càng chín. Trẻ khỏe, có sức, có trí chẳng buông chấp ngã được huống hồ người già làm sao mà buông cho nổi.

"Mạc đãi lão lai phương học đạo, 
Cô phần tận thị thiếu niên nhơn." ( Cổ Đức ) 
Tạm dịch: Chớ đợi tới già mới học đạo, Mồ hoang lắm kẻ tuổi còn xanh.
Người xưa đã căn dặn, ta nay còn trẻ học đạo chẳng hành thì đến lúc mồ xanh cũng phí đời. Nay có vài lời để nhắn nhủ lòng mình mỗi lúc gần mẹ cha.

Chủ Nhật, 21 tháng 5, 2017

Mưa!


      Nghe mưa tí tách rơi xuống lòng phố. Ngồi quay lưng lại với màn đêm, từng hạt mưa xuyên qua ô cửa hẹp rơi trên vai như càng nặng trĩu. Cả tháng vào hè, những cơ mưa bất chợt chẳng làm phố dịu đi cơn nóng bức. Tiếng ve sầu hòa lẫn tiếng mưa hỏi có sầu chăng?
Sau đêm nay chắc những cánh phượng đã nhuộm đỏ những con đường, bằng lăng tím phải chăng cũng rũ rượi tan tác.
      Tuổi học trò nhỏ đã qua đi chóng vánh, những ký ức xưa dần tàn tạ trong tâm hồn đứa trẻ lớn. Thời gian đang trôi đi hay đang trở lại khi giữa lưng chừng tuổi đời. Điểm bắt đầu và kết thúc có gì khác nhau. Thuở nằm nôi như tờ giấy trắng, lúc sương nhuộm trắng mái tóc thì vô tình cũng nhuộm trắng cuộc đời.
      Vậy là cơn mưa qua đi, một chút thôi cũng như liều kích thích đối với cỏ cây đã khô hạn lâu ngày. Chắc chúng sẽ vui và xanh tươi lắm. Chẳng biết gỗ đá kia thấy mưa có buồn vui.
      Ánh đèn đêm thành phố vẫn loang lổ trên khoảng không tĩnh lặng, còn ta ngồi bận rộn mớ chiêm bao. Hoa chẳng nói mà hương thơm lan tỏa, mưa chẳng nói nhưng cũng khiến lòng đầy vơi. Tự cột mình với mưa nắng cuộc đời, cũng buồn vui với gió trăng muôn nơi. Kệ thời gian rồi cũng hóa đá thôi.

Thứ Năm, 11 tháng 5, 2017

Sám hối



MÌnh đã sống đến đây tuổi, đã từ bỏ vô số thứ sao còn đắm chắp vào những thứ như lời khen tiếng chê, hay sự mỉa mai. Còn tham đắm vào những thứ dục lạc của thế gian, không hộ trì các căn, buông lung ấy chẳng phải đưa đến lúc tận diệt hay sao. Cuộc đời đã đầy những đau khổ rồi, mình còn thêm mắm muối vào cuộc đời mình để làm gì nữa. Chuyện của người khác đã không can thiệp vào rồi thì còn nghĩ đến làm gì, mọi sự đều có nhân duyên và nhân quả của nó. Hãy bớt đi tham sân si mà sống một cuộc đời đầy trí tuệ và từ bi. Đã từ bỏ bao nhiêu con đường vật dục để đi vào con đường y đạo sao còn mê lầm như vậy.

Chủ Nhật, 7 tháng 5, 2017

Hãy cầu nguyện



      Hãy cầu nguyện cho tình ta, dù một ngày đời đã vỡ tan, cầu nguyện cho sự yên vui hằng cửu của mỗi người, cầu nguyện cho sự tình cờ sầu hận đã đưa chúng ta lại gặp nhau. Khi anh bước ra khỏi đời, anh chỉ con hai bàn tay không với những chuỗi ngày vắng vẻ.

      Đời có người khôn ngoan, có kẻ dại khờ, có những đôi mắt cười, có những đôi mắt khóc và trong mắt tôi có ánh dại cuồng .
Anh làm sao hiểu được từ ngày anh bỏ đi, em đã rã rời dưới gánh nặng u buồn của trái tim.

      Phải! Có những người tiến xa trên đường đi, có những người lẽo đẽo theo sâu, có người tự do, có người tù túng,

      Riêng tôi đứng lại rã rời dưới gánh nặng u buồn của trái tim tôi.

Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2017

Ôi mùa thu!

Ôi mùa thu!
Cái mùa u ám, đã che rợp đời ta một thời quá khứ. Anh đã đến với em như cánh chim miệt mài ngày đêm bay về tổ trên núi xa. Và lòng anh giống như chiếc thổ cầm đã vì em lên tiếng.  Tôi tìm cái mình không thể có và tôi có cái mình không thể tìm. Tôi đã lạc lối trong em mấy mùa say đắm, xin hãy giải thoát tôi khỏi những sợi dây ràng buộc  âu yếm của tình em. Xin hãy mở toang hết những cánh cửa của quá khứ để thuyền tôi có thể nương gió lãng quên xa khơi... (Nguyễn Đình Toàn - Tình ca Việt Nam)


Tháng 5!

Tháng 5!
        Những ánh nắng chói chang, những cơn gió lào ấm áp. Ánh nắng vàng trải khắp trên cánh đồng lúa quê hương. Nắng tháng 5 hẳn đã làm cho mà xanh bạt ngàn của lúa giờ đây đã úa vàng. Những bông lúa nặng trĩu ưu tư, rủ xuống lòng mẹ rồi nhè nhẹ đung đưa theo làn gió chiều hôm. Nắng chiếu qua những hàng phượng thắm, đốt cháy lên những ánh lửa hồng. Những ánh lửa của niềm tin và hy vọng. Ngọn lửa đỏ rực trong nắng vàng, những cành phượng đỏ rạo rực đang hừng hực trong tim của lứa tuổi học trò. 
        Cánh phượng vội vã hội tụ dưới sân trường đầy nắng. Mùa chia tay đã tới; đây là mái trường thân yêu, dòng thơ bụi phấn in đậm chưa mờ, kia xa xa những bước chân chầm chậm theo bóng thầy yêu dấu. Xa cách rồi, những giọt nước mắt lăn trên má, những giọt nước mắt của sự khát khao đầy hy vọng và tràn ngặp yêu thương ấy. Mái tóc thơ nhẹ bay bay, bông hoa bằng lăng cà trên mái tóc người yêu thuở nào. Lặng ngồi nơi đây, qua khung cửa sổ chiếc diều lặng im bất động giữa bức tranh thiên nhiên có nắng và gió, trên khung trời xanh thẳm bao la và những chú chim đang bay lượn hát ca. Những dòng lưu bút nhạt nhòa trên trang sách cũ. Mùa hè đã tới, tiếng ve như giục giã lòng người, sao thổn thức bồi hồi trong tim.
         Những tà áo dài trắng tinh, những bôm hoa tim tím như tình đầu chớm nở. Một màu trắng trinh nguyên, một tình yêu trong sáng. Tuổi mười tám ơi như những trang giấy trắng, lưa thưa ép trong trang những cánh bằng lăng tím…
         Một chiều nay, một chiều xưa! Nhìn bông lan trắng tim tím lòng khắc khoải về những ngày hè. Lại một chiều ta nhẹ qua con phố nhỏ dưới bóng phượng thênh thang, bên những tràng bằng lăng tím. Ta bước qua bao nhiêu chặng đường , ghi trong trang giấy những bước chân cuộc đời. Lại một mùa hè tháng năm, khi nào ta mới như trang giấy trắng, không một dòng nhật ký, không một nét bút, không một tâm hồn nhưng chứa đựng và in dấu tất cả!
27-5-2014

Thứ Tư, 3 tháng 5, 2017

Bắt đầu chuỗi ngày chờ đợi!

       
           Anh không chờ đợi từ đôi môi xinh xắn của em một lời đồng ý. Anh chờ đợi một cô gái yêu anh, trở về trong vòng tay của anh, anh chờ đợi một tình yêu từ nơi em đã ấp ủ từ lâu. Anh chờ đợi một người phụ nữ biết hiểu và thương yêu gia đình của mình với một tình yêu thánh thiện. Và trong em đã có sẵn điều đó.
           Ngày thứ 1 em đi Huế!
Những dòng tin nhắn đóng băng lạnh ngắt, anh lật lại từng dòng tin em nhắn cho anh, gió hè trở lại càng thêm lạnh về đêm. Không gọi điện, không nhắn tin..
          Có lẽ anh sẽ không nhớ về em nhiều nữa. Anh không cần gọi điện đánh thức em dậy mỗi sáng và không được nghe thấy tiếng em lúc vừa mới thức giấc. Anh sẽ không cần nhắc nhở em ăn uống sau những giờ làm việc mải miết. Anh sẽ không gọi điện và nhắn tin cho em mỗi đêm mà quên cả giờ đi ngủ nữa. Nhưng có lẽ trái tim anh sẽ lại ngủ quên khi thiếu đi những điều như vậy.
          Em! Một cô gái bình thường. Với anh không có sự tán tỉnh trong tình yêu. Khi đến với ai đó thì họ đã phải yêu thương người ấy trước rồi, Dù tình yêu ấy chưa lớn nhiều, có thể nó chỉ ở trong một chớp mắt nhìn nhau thôi. Mỗi lúc được bên em, được thấy, được nghe giọng nói của em đó là niềm vui, hạnh phúc, là tình yêu trong anh rồi. Đó là tình thương yêu dành cho nhau những phút ban đầu. Và đã là tình yêu thì không cần phải tán em nhỉ?
         Những cuộc tình mà phải tán, thì người chủ động "tán" đều có mục đích riêng của mình. Còn tình yêu thật thì chẳng cần tán hay mục đích gì cả. Vì thế thời gian qua em đừng anh đang cố tán tỉnh em nhé. Đó là thời gian anh được sống trong tình yêu của mình, dù tình yêu ấy đang còn bé bỏng. Những đêm cuối tháng 3 âm lịch, tiếng sấm ầm ầm báo hiệu những cơn mưa tới. Sau những cơn mưa bông lúa sẽ lấp ló trên màu xanh bạt ngàn của quê hương. Ngày mai thức giấc, em đã đặt chân đến Huế và bắt đầu những ngày làm việc vất vả.
       Anh mong cho em được sức khỏe và tâm an vui trên mọi nẻo đường yêu thương. Thương em!
1h00 27.4.2017