Nghe mưa tí tách rơi xuống lòng phố. Ngồi quay lưng lại với màn đêm, từng hạt mưa xuyên qua ô cửa hẹp rơi trên vai như càng nặng trĩu. Cả tháng vào hè, những cơ mưa bất chợt chẳng làm phố dịu đi cơn nóng bức. Tiếng ve sầu hòa lẫn tiếng mưa hỏi có sầu chăng?
Sau đêm nay chắc những cánh phượng đã nhuộm đỏ những con đường, bằng lăng tím phải chăng cũng rũ rượi tan tác.
Tuổi học trò nhỏ đã qua đi chóng vánh, những ký ức xưa dần tàn tạ trong tâm hồn đứa trẻ lớn. Thời gian đang trôi đi hay đang trở lại khi giữa lưng chừng tuổi đời. Điểm bắt đầu và kết thúc có gì khác nhau. Thuở nằm nôi như tờ giấy trắng, lúc sương nhuộm trắng mái tóc thì vô tình cũng nhuộm trắng cuộc đời.
Vậy là cơn mưa qua đi, một chút thôi cũng như liều kích thích đối với cỏ cây đã khô hạn lâu ngày. Chắc chúng sẽ vui và xanh tươi lắm. Chẳng biết gỗ đá kia thấy mưa có buồn vui.
Ánh đèn đêm thành phố vẫn loang lổ trên khoảng không tĩnh lặng, còn ta ngồi bận rộn mớ chiêm bao. Hoa chẳng nói mà hương thơm lan tỏa, mưa chẳng nói nhưng cũng khiến lòng đầy vơi. Tự cột mình với mưa nắng cuộc đời, cũng buồn vui với gió trăng muôn nơi. Kệ thời gian rồi cũng hóa đá thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét