TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

Người Thầy!




Đêm bờ hồ lặng gió, Cò trắng bay giữa trời.
     Mặt hồ không gợn sóng, con gọng vó chơi vơi.
           Đôi mắt thầy thăm thẳm, lửa cháy những lợi danh.
     Đôi tay thầy đong đầy, ngọn lửa mãi còn xanh.

         Xong buổi học các trò lại chia tay nhau, ngồi lại với thầy. Thầy nói học đạo để giúp đời thì nên học, còn học đạo để tạo đời thì không nên. Còn quá trẻ để hiểu và thấm thía những lời căn dặn của thầy. Dù học thuốc hay học đạo cũng là để giúp mình giúp người chứ chẳng phải học để biết trong những thứ nhỏ nhoi ấy.
         Hôm nào về cũng như một thói quen, ngắm hồ và mọi thứ. Chẳng phải dạo hồ như xưa nữa mà chỉ lặng yên ngồi ngắm hồ trong từng hơi thở. Suy ngẫm, lắng động và tiêu hoá. Mặt hồ lặng thinh, lăn tăn sợi sóng nhỏ. Đêm buông, con gọng vó trôi mình theo gió. Mọi thứ ban đêm rất tuyệt, mình thích ngắm những ảo ảnh trên mặt nước. Lung linh và nhạt nhoà chẳng rõ nét đôi khi huyền ảo bí ẩn. Như cuộc đời thầy, đầy bí ẩn huyền ảo thăng trầm. Như thế nào nhỉ? Chẳng dùng lời lẽ nào cho hay cho mộc mạc để tạc nên bức tượng sống ấy. Có thể như mặt hồ lúc lặng lẽ êm đềm như đêm nay, có lúc ầm ầm những làn sóng trong đêm bão dông. Làn khói thuốc bay theo lời gió, giọng thầy còn vang, bóng thầy còn đó. Đêm Hà Nội, lặng lẽ bâng khuâng. Một thầy thuốc già quên những thú vui trong những nhà hàng khách sạn sang trọng, miệt mài trong khối óc toa thư. Lom khom đời người dưa cà tháng năm, ở nhà cùng bà bữa cơm cháo qua ngày. Đôi kính ấy chứa đựng tất cả, lúc nhạt nhoà những vết xước trôi lăn, lúc rực sáng trong đêm dài đất cổ.                Thầy vẫn còn đây!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét