Thế mà mỗi ngày ta lại đổ thêm một loại mực của thế gian. Ôi thảm thương thay! Mỗi ngày ta bị điều khiển bởi thứ nước não ô uế đó.
Loài vô tình còn có tình, cớ sao hữu tình trá hình bôi vôi... Cây cỏ làm thức ăn làm thuốc, hễ bệnh gì cây cỏ có thể phù hợp mà điều chỉnh. Nước còn biết vui biết buồn. Lửa biết giận hờn nóng nảy, lúc ấm áp - lúc hiền hoà. Gió khẽ rung trên cành lá đưa hương hoa làm lòng ta nhẹ nhõm, lúc dữ dội như bão táp phong ba, cối xây gió thắp sáng bao bóng phố phường đêm nay. Đá rêu phong ru người xa xứ, hình bóng người như núi như non.
Ôi! Có bao giờ ta tri ân cuộc đời này.
Loài hữu tình sao vô tình quá, chẳng thương yêu ngang tàn phá hoại. Nếu làm người xin hãy làm người tốt. Đừng làm kẻ vô trí, ngu si. Không làm điều tốt xin đừng làm điều xấu. Đừng làm kẻ vô trí như ta. Nếu xưa kia tỉnh táo khôn ngoan, khi sinh ra nguyện làm đá làm cây. Đừng làm người hại người đau đớn. Lớn lên rồi nhiễm ô nhiễm tạp, trẻ hiền lương lớn bất lương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét