TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Thương sao cho hết tấm lòng!



Thương sao cho hết tấm lòng,
Nghĩ sao cho dạ thong dong tháng ngày! 

        Ôi kẻ tục trần mu muội này sao đi mãi trong thế giới con người đầy thông minh nhưng chẳng học hỏi được điều gì tốt đẹp. Có lẽ thứ nước trong não chẳng thể chứa đựng những tinh hoa ấy. Mỗi ngày những thứ tạp nhiễm rác rưởi lại được tích góp lại trong bộ nhớ ấy. Nó nhiễm một thứ virus vô cùng ma mãnh, chưa thể xoá đi. Thương thay! Có lẽ thứ nước não ấy được chế từ ao hồ sông suối, mà trong đó có muôn loài sinh sống ở đó. Nó dơ dấy đến tận cùng, mỗi ngày mỗi ngày càng thêm tù túng và đen tối. Tự nó thôi, cái mùi ngu dốt đã bốc lên từng ngày từng ngày. Thêm nữa những con vịt thông minh ngày đêm hụp lặn mò cua bắt ốc làm thứ nước ấy thêm đục ngàu và tanh hôi...
        Thế mà mỗi ngày ta lại đổ thêm một loại mực của thế gian. Ôi thảm thương thay! Mỗi ngày ta bị điều khiển bởi thứ nước não ô uế đó.

         Loài vô tình còn có tình, cớ sao hữu tình trá hình bôi vôi... Cây cỏ làm thức ăn làm thuốc, hễ bệnh gì cây cỏ có thể phù hợp mà điều chỉnh. Nước còn biết vui biết buồn. Lửa biết giận hờn nóng nảy, lúc ấm áp - lúc hiền hoà. Gió khẽ rung trên cành lá đưa hương hoa làm lòng ta nhẹ nhõm, lúc dữ dội như bão táp phong ba, cối xây gió thắp sáng bao bóng phố phường đêm nay. Đá rêu phong ru người xa xứ, hình bóng người như núi như non.
         Ôi! Có bao giờ ta tri ân cuộc đời này.
         Loài hữu tình sao vô tình quá, chẳng thương yêu ngang tàn phá hoại. Nếu làm người xin hãy làm người tốt. Đừng làm kẻ vô trí, ngu si. Không làm điều tốt xin đừng làm điều xấu. Đừng làm kẻ vô trí như ta. Nếu xưa kia tỉnh táo khôn ngoan, khi sinh ra nguyện làm đá làm cây. Đừng làm người hại người đau đớn. Lớn lên rồi nhiễm ô nhiễm tạp, trẻ hiền lương lớn bất lương.

     Ta sinh từ bọc máu nước phân, 
Ta lớn giữa uế tạp trần đời, 
Chết thân xác rải muôn nơi. 
               Sống xin yêu thương cuộc đời vô tận!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét