TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017

Hạ vẫn còn đó

Buổi sáng tinh sương, những chú chim ca hát bên làng đã thức giấc tự bao giờ. Ánh bình minh đã tỏ rạng và những tia nắng đang ửng hồng khi sớm mai. Gió nhè nhẹ theo từng làn mây sớm, mấy cây hoa bên hiên nhà thường hay ngủ gục mỗi lúc nhiệt độ tăng cao, rồi lại tỉnh hồi sau mỗi chiều mát. Ấy thế mà mỗi ngày sự tồn tại và lớn lên của nó không hề hấn gì.
Hà nội tháng 6, đúng ra mọi năm thì bây giờ là tiết tháng 7 rồi nhưng năm nay có tận hai tháng sáu cơ. Thi thoảng vẫn có mưa, nhưng cái nắng vẫn làm cho thành phố bừng lửa lên từng con đường góc phố. Mấy cây xanh bên cửa sổ không thể làm mát nổi một khu nhà, có lẽ vì cây xanh ít quá.
Mới sớm tinh sương mà trời trong xanh lắm, từng làn mây trắng hững hờ trôi trên tầng không xa ngút. Những đám mây trắng bồng bềnh như tóc mẹ, có thể chiều nay thôi sẽ chuyển thành đám may đen kịt và rơi những hạt mưa xuống đất mẹ.
Đêm qua nghe vọng trong màn tối những phút xao lòng, cảnh vật như chìm đắm bao trùm quanh một thế giới khác. Hồn du đãng nơi miền đất khách, bỏ lại thân nơi tận cùng rã rời. Ôi những chuyến du hành xuyên thời gian qua màn ảnh nhỏ để bình minh ngồi gõ nhịp thở qua đêm dài...
Tia nắng xuyên qua ô của kính xói vào trong ánh mắt như mũi kim thời gian xuyên thủng, thời gian lặng lẽ theo cơn gió man mác. Gió nhè nhẹ như lòng người ngày mới, những chiếc xe chậm rãi nhường nhau qua phố nhỏ. Một sáng an lành, từng bước chân thảnh thơi trên đất mẹ thương yêu, nhớ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét