TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017

Đời thường!


Đến lúc chân chùn mối gỏi
Mới nhận ra đời nó thường thường
Thì điều ác đã tạo vô số. Mù mịt không đường đi lối rẽ, Đi đường nào cũng cụt, cũng què,
Gối mỏi chân chùn không bước nổi
Thân hình rệu rạo, tâm hoang mang... Đáng sợ. Lâu nay cứ thấy người già người ốm, mấy động tác nhẹ nhẹ họ không vận động được. Tâm mình nghĩ nó thường thường nên cố động viên họ làm cho kỳ được. Ấy vậy họ rất giỏi... Nghĩ đến lúc sống chết phân ly, tấm thân rệu rạo, tâm không phân định, phúc ít hơn hoạ thì phải kinh sợ thế nào. <ký sự mộng tưởng 28.8.2015>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét