Mới nhận ra đời nó thường thường
Thì điều ác đã tạo vô số. Mù mịt không đường đi lối rẽ, Đi đường nào cũng cụt, cũng què,
Gối mỏi chân chùn không bước nổi
Thân hình rệu rạo, tâm hoang mang... Đáng sợ. Lâu nay cứ thấy người già người ốm, mấy động tác nhẹ nhẹ họ không vận động được. Tâm mình nghĩ nó thường thường nên cố động viên họ làm cho kỳ được. Ấy vậy họ rất giỏi... Nghĩ đến lúc sống chết phân ly, tấm thân rệu rạo, tâm không phân định, phúc ít hơn hoạ thì phải kinh sợ thế nào. <ký sự mộng tưởng 28.8.2015>
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét