TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN
" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.
Trên con đường rời bệnh viện về nhà, lão gặp cơn mưa. Lão đành trú mưa nơi góc phố bé tẹo ấy. Lão nhìn mưa nặng rơi, mưa tát vào mặt người đi đường, mưa vả vào mặt vào mũi con người. Hẳn mưa ghét người lắm?
Trả lờiXóaLão đi thực tập ở bệnh viện, sau một ngày mệt nhọc với những con bệnh. Với những con người nghèo khó mà bệnh tật. Than trời họ đã nghèo thôi cho họ khỏe mạnh đi, ai dè đã nghèo còn bệnh. Mỗi lần đi viện lad mỗi lần trong lão lại bao xúc cảm. Bao nỗi đau tràn ngặp các xó xỉnh của bệnh viện, thỉnh thoảng có ca tử vong tiếng khóc thét lên như những tiếng sét thét lên và gầm gừ trong mưa. Nước mắt của người thân hòa vào dòng mưa mà nước sông cuồn cuộn. Phải chăng nước mắt làm sông dậy sóng?
- Lão lại nhìn mưa, mưa trút những khối nước khổng lồ xuống đất này...