Blog là nơi lưu trữ chia sẻ những tâm tư tình cảm của anh chị em blogger và các khách quan. . Bày tỏ tâm tư cá nhân, hạn chế hoặc không vấn đề pháp lý và chính trị. Xin chém thoải mái, bày tỏ quan điểm của ace, các tiền bối thể hiện đầy đủ văn hóa phong tục người Việt xưa tới nay. Blog có sử dụng một số dữ liệu của các nhà khác, nếu ace có ý chia sẻ xin cung cấp rõ nguồn. Xin cảm ơn đã xem và góp ý, chúc quí vị an lành hạnh phúc viên mãn.
TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN
" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.
Thứ Ba, 9 tháng 8, 2016
LÀM THẦY
Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016
Ánh hoàng hôn giữa giờ ngọ ngồi xem lòng mình
Hoa nhài bên ánh trăng nhớ tình
Sương đêm trễ hẹn nụ sen muộn màng,
Hương nhài thoảng đống ngổn ngang
Y kinh thổn thức ngỡ ngàng tình xưa.
Thứ Ba, 19 tháng 7, 2016
“Tốt? Xấu? Ai mà biết được?”
Một người kia kể tôi nghe rằng vào năm 1977, ông ta trên đường quay về từ một chuyến đi công tác ở thành phố Mumbai thuộc Ấn Độ. Chuyến công tác diễn ra tốt đẹp và ông ta gọi một chiếc taxi để ra sân bay quốc tế rất sớm để có nhiều thời gian làm giấy tờ lên máy bay. Thế nhưng taxi lại đi lạc. Người lái taxi là người địa phương, vậy mà chẳng thể kiếm ra đường. Từng phút trôi qua, người doanh nhân này mỗi lúc một lo là ông ta sẽ lỡ mất chuyến bay. Ông ta bắt đầu nổi đóa với ông tài xế. Ông tài xế lại càng rối ren hơn.
Chẳng bao lâu, người doanh nhân nhận ra rằng hy vọng duy nhất mà ông có thể bắt được chuyến bay là chỉ khi nó bị hoãn, và thời bấy giờ chuyện đó cũng xảy ra khá thường. Nhưng cuối cùng khi tới được sân bay thì hy vọng cuối cùng của ông cũng tan thành mây khói. Ông ngó theo chiếc máy bay đang cất cánh khỏi mặt đất. Năm thì mười họa, chiếc máy bay cất cánh đúng giờ.
“Đồ tài xế ngốc nghếch! Hơn ai hết ông phải biết đường đến sân bay chứ. Ông đáng ra không được phép làm tài xế mới đúng. Ông làm tôi lỡ chuyến bay mất rồi! Cái đồ ngốc!” người doanh nhân này nạt nộ hết sức giận dữ.
Rồi ông nhìn lên, ngay khi chiếc máy bay bỗng dưng từ trên không rơi xuống. Từ đằng xa, nó lao xuống đất và tất cả hành khách trên đó đều chết cả.
“Ông là tài xế tuyệt vời! Ông quá là thông thái. Giá mà tất cả các tài xế taxi đều tài như ông. Xin cầm lấy số tiền boa lớn này!”
Người này nói với tôi rằng kinh nghiệm đó đã thay đổi cuộc đời ông hoàn toàn. Ông không còn nổi cơn giận dữ nữa khi mọi chuyện không theo kế hoạch. Thay vào đó, ông tự nhủ, “Tốt? Xấu? Ai mà biết được?”
Suy Nghiệm :
Ở đời, có những điều dường như Phước mà thực ra là Họa
Dường như Họa mà đích thực là Phước.
Người mà khi Phước đến không kiêu ngạo, phóng túng
Họa đến không bấn loạn, bất an, ấy mới là người đại phước.
Namo Buddhaya
__((Thích Tánh Tuệ))__
copy
Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2016
"Đời người tựa như một giấc mộng!
"Đời người tựa như một giấc mộng!
Tuyệt đối đừng nói rằng bạn có tiền..!!
Một nhà doanh nghiệp rất nổi tiếng, cứ cách một đoạn thời gian, ông lại dẫn theo vợ con đến nơi hỏa táng để xem. Có người không hiểu, hỏi ông nguyên do. Ông nói rằng, chỉ cần đến nơi hỏa táng, cái tâm nóng nảy sẽ rất mau chóng an tĩnh lại, thấy danh lợi tiền tài thật nhẹ nhàng.
Ở nơi hỏa táng này, không kể bạn là quan to quý tộc quyền cao chức trọng, uy danh hiển hách hay là một người dân bình thường, nghèo rớt mồng tơi, không ai biết đến, cuối cùng đều sẽ phải đến đây, chung một tư thế, lặng yên nằm xuống, sau đó bị đưa vào bên trong lò hỏa táng đang bốc cháy ngùn ngụt, khi trở ra lần nữa, thì chỉ là một chiếc hộp vuông nho nhỏ được bọc trong tấm vải đỏ.
- Khi đến chẳng mang theo thứ gì, khi đi chỉ như một làn khói. Đời người chính là đơn giản như vậy! Vinh hoa phú quý phút chốc thoáng qua, ân ái tình thù cũng chỉ như cát bụi.
Hôm nay sống trong một thế giới vật chất dục vọng tràn lan, bên cạnh chúng ta là đầy những cám dỗ mê hoặc: quyền lực, địa vị, tiền bạc, mỹ sắc…, hễ không cẩn thận, thì trong tâm sẽ dậy sóng. Nội tâm chúng ta vốn dĩ trong sáng, thuần tịnh, bình lặng sẽ trở nên ngông cuồng, ngạo mạn và tư lợi.
- Khi bạn cảm thấy hiện thực và lý tưởng có sự chênh lệch,
Khi bạn cảm thấy uất ức thương tâm, không có người hiểu bạn,
Khi bạn vì ân oán tình thù mà canh cánh trong lòng,
Khi bạn vì lợi ích được mất mà so đo tính toán,
Khi bạn khom lưng chau mày đối với quyền thế,
Khi bạn vì địa vị cao thấp mà mưu tính hại nhau…,
sao bạn không đi đến nơi hỏa táng xem thử, đối diện với một nắm tro bụi, bạn còn có gì không buông xuống được đây?
"Đời người tựa như một giấc mộng! Tuyệt đối đừng nói rằng bạn có tiền..!!??"
Đã biết chốn ni là quán trọ
Hơn, thua, hờn oán.. để mà chi!
Thử ra ngồi xuống bên phần mộ
Hỏi họ mang theo được những gì..
Chốn ấy trăm năm ngỡ tít mờ
Đâu ngờ ập đến tựa cơn mơ.
- Sống Thương và Hiểu từng giây phút
Ngay kiếp mong manh gặp bến bờ..
Như Nhiên
Namo Buddhaya
__(())__
Thứ Tư, 22 tháng 6, 2016
Đất và phân
Dòm miếng thịt chạy tựa đống phân
Khóc thương nắm đất vừa tay nặn
Cười khinh miếng thịt thối hơn phân.
Thứ Ba, 21 tháng 6, 2016
Xây dựng văn hóa dân tộc qua cách cha, mẹ dạy con
Trong tình hình hiện nay, ý thức về văn hóa phải được nâng lên, vì vậy Thượng tọa đã liệt kê ra nhiều điều sao cho dễ hiểu, dễ nhớ để các phật tử phải nói với con họ, mà đó hình thành cái nền văn hóa của dân tộc. Và đem cái nền văn hóa dân tộc này giới thiệu cho thế giới. Theo Thượng tọa:
- Điều thứ nhất, cha mẹ phải nhìn mọi điều trong cuộc sống này mà nói về nhân quả với con mình, tức làm sao cho con hiểu rõ đường lành, tin sâu nhân quả, không nên làm điều sai quấy.
- Điều thứ hai ta phải dạy con là biết lễ phép. Cái quý của văn hóa Á Đông mình là lễ phép mà bên Tây phương họ không có. Còn văn hóa Á Đông phải bày tỏ sự kính trọng trong cái đứng, cái đi, cái ngồi, cái nhìn, cái nói… đối với người lớn tuổi, đối với cha mẹ, với thầy cô giáo hay đối với những người quan chức.
- Thứ ba là dạy con đạo đức vâng lời. Vâng lời nghĩa là làm theo cái ý của người khác. Mà để vâng lời thì đừng có chấp ý (tức diệt được bản ngã). Thực tế, có rất nhiều cách đơn giản nhưng cho hiệu quả lớn trong việc dạy con vâng lời mà không phải cha mẹ nào cũng biết. Tuy nhiên, ta cứ dạy cho con mình đạo đức vâng lời là đóng góp được sức mạnh cho dân tộc.
- Thứ tư, còn một văn hóa khác nữa là sạch sẽ - vệ sinh, cho nên Dân gian ta có câu “Sạch ngõ – đẹp làng” là vậy. Vấn đề này nghe thì nhỏ nhưng quan trọng lắm. Người ta đánh giá một dân tộc có văn hóa, văn minh hay không là coi người dân đất nước đó có luôn xem trọng sự ngăn nắp sạch sẽ không? Cái thật sự sạch là trong nhà vệ sinh sạch trước, kế đến nhà bếp, phòng ngủ sạch thứ ba, rồi nhà kho gọn gàng là thứ tư, cuối cùng mới là phòng khách. Người văn minh thì không bao giờ sống thiếu đạo đức vệ sinh môi trường sống. Để trở thành thói quen, trở thành văn hóa, cha mẹ phải tạo thành cái nếp sống cho con biết giữ vệ sinh chung từ trong nhà ra đến bên ngoài. Rồi sau này con mình lớn lên, dù có đi cả thế giới các cháu cũng đều sống ngăn nắp, sạch sẽ, gọn gàng.
- Điều thứ năm là dạy con không phí phạm thức ăn, không được ăn dư, mà chỉ ăn vừa đủ, đừng đổ bỏ thành rác. Bằng không sẽ mang tội hủy của dẫn đến nghiệp nghèo đói.
- Thứ sáu là dạy con sử dụng đồng tiền một cách hợp lý nhất.
- Kế nữa, cha mẹ phải dạy con lòng yêu nước. Cũng như đức tính kiên nhẫn và nhường nhịn trong cộng đồng, điều này làm cho cuộc đời bớt xáo trộn, bớt bất an. Hoặc dạy con không đua đòi, bắt chước những nguời xấu, v.v…
Tất cả những triết lý sống trên đều tạo thành nhân cách của con người Việt Nam, cốt cách của dân tộc Việt Nam, được Thượng tọa lý giải rõ ràng bằng cái nhìn khách quan, trong sáng của chánh kiến, nhằm vun đắp lại cả văn hóa của dân tộc ta. Và mong rằng những điều mà Thượng tọa trao đổi hôm nay sẽ được tất cả người dân Việt Nam cùng nghe sau này. Đồng thời tất cả bậc cha mẹ phải thấy trách nhiệm dạy con của mình, để sau này con cái dù có đi năm châu bốn biển thì chỉ làm cho thế giới khâm phục, chứ đừng để thế giới coi thường người Việt Nam.
http://phatgiao.org.vn/phat-su-dia-phuong/201408/Xay-dung-van-hoa-dan-toc-qua-cach-cha-me-day-con-15606/
Noel ta nằm với ta
Đêm Noel! Em có hạnh phúc không? Anh có hạnh phúc không? Ta có hạnh phúc không?
Máy thời gian đang cựa quậy liên hồi. Có lúc tiếng máy vội vã thúc giục, có lúc vắng bặt trong đêm. Ta đang ở đây nhưng màn đêm đang kia phủ bóng tâm hồn. Ta đang lang thang giữa phố mùa đông, ánh đèn đường leo lét, từng bước chân ta lững thững quay về nẻo chữ. Tiếng máy thời gian lại tích tắc, tích tắc. Ta đang sống, hay ta lãng quên. Từng hơi thở qua trang sách, những ý nghĩ miên man trôi dạt chẳng bến đỗ...
Những bông hoa đào sớm đã nở, từng cánh thớt tha trong gió rơi nhè nhẹ khi nắng chiều buông. Bông hoa điểm báo mùa xuân sắp về và mùa đông khép lại sẽ thêm lạnh. Ánh nắng chiều chìm trong mây sớm. Khói mục đồng thơm cỏ cháy xóm quê. Những bếp lửa vắng khói nhà tranh, đêm ồn ào tiếng ca hát truyền hình. Chỉ có đêm lặng mình trở gió, tiếng mục đồng xóm chợ im hơi. Con chó lạnh tìm nơi quấn tổ. Người với người đóng cửa bảo nhau. Đêm trong đêm chìm trong vô thức, nghiệp trần gian dắt lối đi quanh.
Thức đêm coi ta chẳng ngủ được, được ngủ ta chẳng coi được ta.
[...] 25/12/2014
Cảm tác cafe sáng
Gió nhẹ lây hồng môn
Hương người hãy còn thơm
Rọi hồn thêm tươi sáng!
20/06/2016
Tiếng chuông tỉnh thức..
Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2016
Rạ rơm nuôi những tuổi thơ
Thứ Tư, 4 tháng 5, 2016
Về thăm Nga Sơn 1/5/2016
Thứ Hai, 2 tháng 5, 2016
Mới ra trường
Gạn trong gan ruột chẳng tường chữ chi
Bây chừ đầu óc thêm lì
Chữ trong chăn chiếu học thi ầm ầm.
Ai đi dép ai
Đến tàn cuộc chân trần vẫn mồ côi
Khen ai khéo vẽ cuộc nhân thế
Mộng mị còn vương một kiếp người!
Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2016
Vụ cá chết: Nhận định của 3 nhà khoa học Việt Nam ở nước ngoài
Vụ cá chết: Nhận định rùng mình của 3 nhà khoa học Việt Nam ở nước ngoài
Đăng bởi Thùy Trâm vào Thứ Sáu, ngày 29 tháng 4 năm 2016 | 29.4.16
Bài viết có tựa đề gốc: "Chuyện bé như hạt gạo hay thảm họa quốc gia: Nguy cơ ngộ độc kim loại nặng ven biển miền Trung và những tác hại lâu dài", đăng trên Vietnam Journal of Science. VANEWS xin đăng tải lại để độc giả cùng theo dõi.
1 ThS. Trần Thị Thanh Thoả, Khoa Sinh học, Trường Đại học Thủ đô Tôkyo, Nhật Bản (thoa.tran@riken.jp)
2 Thiều Mai Lâm, Viện Khoa học Cao phân tử, Đại học Kỹ thuật Virginia, Mỹ (thieu@vt.edu)
3 Trương Nguyện Thành, Khoa Hóa Học, Đại Học Utah, Mỹ (Thanh.Truong@utah.edu)

Cá chết hàng loạt ở bãi biển miền Trung. Nguồn: internet
Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2016
Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016
DÙNG THUỐC NHƯ DÙNG BINH, LƯƠNG Y NHƯ LƯƠNG TƯỚNG
ĐÔNG Y THƯ QUÁN·3 THÁNG 11 2015
"Dùng thuốc như dùng binh, lương y như lương tướng". Đây là câu châm ngôn rất quen thuộc, nhất là trong giới các thầy thuốc Đông y. Nói chung, câu châm ngôn này thường được hiểu theo nghĩa "Người thầy thuốc muốn chữa được bệnh, cần nắm vững tính năng của các vị thuốc, như vị tướng nắm vững binh sĩ".
Tuy đó là nội dung chủ yếu, hết sức quan trọng, song trên thực tế châm ngôn này còn bao hàm nhiều ý nghĩa và nội dung sâu xa khác nữa. Ở đây chỉ xin bàn luận thêm về một vài khía cạnh, trong mối quan hệ giữa phép dùng binh (binh pháp) với phương pháp dùng thuốc chữa bệnh.
Về
Đi bao nhiêu chốn vẫn là quê hương,
Tóc mẹ giờ đã pha sương
Chân cha chùn mỏi tình thương dạt dào.
___
Đất mẹ còn mênh mông lắm, luỹ tre làng đã mất nhưng vẫn hằn trong tâm. Làng quê tựa bào thai ấp ủ tuổi thơ nuôi con khôn lớn, lòng mẹ bao la ôm ấp che chở cho con mỗi ngày. Mỗi bước chân khờ khạo khám phá cuộc đời mới vẫn thường nằm trong câu hát cũ của mẹ. Tóc mẹ bạc cho tóc con xanh, chân cha mỏi cho đôi chân con cứng cáp. Tiếng khóc chào đời, nước mắt mẹ vui. Tháng ngày qua như bức màn bí mật, vẫn âm thầm lặng lẽ cho con...
Thứ Ba, 26 tháng 4, 2016
ĂN BAO NHIÊU THÌ VỪA...
Đáng sợ
Con ma thấy thế, lại tận nơi bảo:
- Sao không ra đây mà chơi?
- Người kia run cầm cập mà giả nhời:
Thưa ông, con sợ ông lắm.
Con ma nói: Sao mà gàn thế! Việc chi mà sợ! Kẻ mà đáng sợ thì chỉ có giống người là đáng sợ hơn cả mà thôi. Bác thử nghĩ xem; Ai làm cho bác đến nỗi điên bái cơ cực như thế này, người hay ma?
Ma nói xong, cười một hồi rồi biến mất.
Duyệt Vi
Thứ Hai, 25 tháng 4, 2016
Tiếng chuông vấn vương lòng
Bụi bay lất phất ngàn lời chưa buông.
Trong lòng chưa dứt tiếng chuông
Ngoài sương sen đã trót buông hình hài.
Ba Đình Nga Sơn - Mùa đông 2015
Thầy xem mạch
Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2016
Ngủ mơ trưa
-
Như đóng cảnh phim trường,.. Hàng Bè phố hội bè hàng Người dân lác đác dàn hàng con phim Cụ già bảo vệ con tim Mẹ già quỳ gối v...
-
NỒI CÁM LỢN NĂM XƯA Có bệnh nhân kể: Lúc mang thai cách đây hơn 10 năm, uống chén thuốc mà kinh đến tận bây giờ, vì thương con mà...
-
CẤT ĐÈN Cất đèn treo Trăng gió mùa Thu, Chị Hằng đi vắng, chú cuội đâu? Trung Thu nay một nỗi sầu, Người ngợm lẫn lộn một bầu mây...






















