TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Thứ Sáu, 28 tháng 4, 2017

Nhận biết con đường tâm linh sai trong thời đại mới.



Nhận biết con đường tâm linh sai trong thời đại mới.

1. Ta trở nên sống ích kỷ, chỉ lo cho riêng mình.
2. Không thể mở lòng yêu đất nước mình, vì tình yêu của mình không còn tự nhiên nữa, tình yêu ấy bắt đầu bị bẻ cong, lịch lạc. Do cá nhân mình sống ích kỷ, không biết thương yêu lo lắng cho mọi người xung quanh mình. Tình yêu nước là một đạo đức tự nhiên, nó phải được nảy nở phát triển nhưng nó bị bẻ cong, ta không yêu nước được nữa.
3. Nhiều lí giải của mình về cuộc đời này nó không đúng với khoa học .

Khi đi theo con đường tâm linh đúng, theo đạo Phật sẽ cho ta thấy 3 điều:

1 . Khi đi theo đạo Phật tự nhiên ta cởi mở lòng mình không còn ích kỷ nữa, lòng ta trở nên vị tha, yêu thương mênh mông, dù hành động chưa theo kịp nhưng trái tim ta đã đi trước, yêu thương tất cả.
2. Đạo đức nảy nở, trong đạo đức nảy nở đó, ta yêu thương được đất nước mình, yêu thương được đồng bào dân tộc mình. Ví như ta nhìn thấy một người dân tộc Mông, Thái Ta nhìn thấy đây là người Việt Nam, là máu mủ, là ruột thịt của ta , còn nếu người kia họ nhìn người Kinh nói rằng đấy là không phải người của tôi thì người đó bị đi theo một cái đạo bậy, tâm linh sai thì mới có tâm phân biệt.
3. Đạo phật cho ta cái nhìn về vũ trụ, về cuộc sống cực kỳ chuẩn xác. Hợp với khoa học và đi trước khoa học và luôn đúng với luật nhân quả.
Ví sao ta phải theo Đạo Phật TTTCQ

Cuối đông!

Mưa gõ nhịp khoan thai
Chim vịt gọi xuân hoài
Đông qua còn vương mãi
Sương lạnh sớm chửa phai

Thứ Năm, 27 tháng 4, 2017

Chuyện giấc ngủ

Chuyện Giấc Ngủ!
Hình như chú chuồn chuồn này đang ngủ, đến gần mà chẳng cảnh giác gì cả. Chuyện ngủ của con người và vạn vật cũng đầy chuyện khôi hài lý thú. Sau đây lão tôi xin được kể cho quý vị nghe một vài câu chuyện ngủ của thế gian:
Có người ngủ say như chết,
Có kẻ lúc ngủ y hệt ban ngày.
Có người đặt lưng ngủ ngay,
Có kẻ trằn trọc vài ngày chẳng ngủ.
Trẻ con thì ngủ trên tay
Ngủ khi bú ị lại hay tè dầm,
Già ngủ mắt mở trừng trừng
Bệnh ngủ vừa ngáy vừa mừng vừa lo.
Có kẻ giấc ngủ tự do
Có người giấc ngủ bị o ép hoài,
Kẻ mang vui vào đêm dài
Người mang mộng mị vào gài trong tâm.
Kẻ mang thù hận âm thầm
Người mang chiến tích vết thâm thù hằn.
Sinh viên mang sách vào chăn
Công nhân mang cả I phăn lên giường,
Doanh nhân ngủ với thị trường
Kỹ sư ngủ với cầu đường dở dang,
Bác sĩ ngủ ở hành lang
Giáo viên ngủ với cơm rang hằng ngày,
Cửu vạn ngủ cùng thợ xây
Nông dân ngủ bên cái cầy thân yêu,
Đầu bếp ngủ với cái niêu
Hưu trí ngủ với tình yêu dại khờ,
Nhà văn ngủ với nhà thơ
Thợ mộc ngủ với bàn thờ thế gian,
Ca sĩ ngủ với tiếng đàn
Cảnh sát ngủ với những làn giao thông,
Phi công ngủ ở trên không
Luật sư ngủ ở văn phòng kêu oan.
Dân thì ngủ với lầm than
Uan thì ngủ với gái đàn phố đêm,
Lịch sử thì lại ngủ quên
Đất nước ngủ lại vững bền ngìn năm,
Sĩ phu ngủ với sáu nhăm
Tri thức ẩn dật ăn nằm với ma.
Kẻ ngủ phải có niềm tin
Người ngủ phải có morphin an thần,
Có kẻ chẳng ngủ vì thân
Có kẻ không ngủ vì thần chẳng an.
Đâu cũng là bệnh thế gian
Mỗi người mỗi bệnh chớ phàn nàn chi
Bàn tay tạo tác bao đời
Đến nay góp lại hợp thời hiện lên
Giới luật cố giữ cho bền
Tự mình ngộ lấy làm nền đuốc soi.

Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017

Sự đối mặt với cuộc sống!



Trời đã vào hạ nhưng cái lạnh tháng ba đang còn vương vấn, có vẻ như trời đang chuyển mùa chậm hơn mọi năm. Hoa phượng cũng chỉ lác đác nở, còn những chum bằng lăng tím cũng vừa mới tựa hình. Hẳn là tiếng ve chưa đến nơi đây, đang còn đợi cái lạnh tháng ba qua nốt những đêm hạ này.
Sáng nhẹ trong sương, chim ca hát tưng bừng ngoài xóm nhỏ. Sáng nay không biết những chú vượn đã dậy thể dục - hú chào nhau chưa. Bừng tỉnh trong cơn mê, phố lại nờm nợp những dòng cộ xe, những tiếng ồn ào bức bách, phố lại hiện lên những núi đá đổ nát và cố tạo nên những hình thù kì quái…
Hôm qua em nói: Nếu như anh có thể cảnh báo cho em trước những sự chuyển biến trong chuyện tình cảm, có thể em sẽ khác hơn, em sẽ đỡ đau buồn hơn, em sẽ hiểu nhiều hơn… Ôi chuyện tình. Ta là kẻ ngoài cuộc, đâu dám bước chân vào chốn phồn hoa đầy mầu tím của người khác. Cũng như ta vậy, trong cái màu tím của cuộc đời mình cũng chẳng lường trước điều gì cả. Chúng ta chỉ có thể cố gắng làm sao cho mọi thứ được thuân duyên và tốt đẹp hơn. Điều ấy chẳng ngoài sự sống tốt, sống thiện, sống yêu thương và lòng vị tha sâu sắc. 
Chợt nghe con chim sâu hót bên ngoài hiên, chợt thấy chiếc lá vàng vội rơi trong nắng sớm. Sáng nay bước chân ra phố trong đầu cứ vang vang một câu nói: “Trong sự hội ngộ có sẵn mầm chia li”. Hội ngộ thì mang đến cho ta niềm vui, còn chia li thì mang đến sự buồn đau. Chúng ta hội ngộ trên cuộc đời này ấy là một đại nhân duyen lớn, rồi khi xác thân vô thường tan hoại thì cuộc li tan lại đến. Con người có sinh lão bệnh tử, cây cối có sinh trưởng liễm tàng… Vạn vật đều như thế. Cuộc sống này có người hạnh phúc có người khổ đau. Nhưng ai cũng đều có tâm hướng đến một cuộc sống hạnh phúc, dù nó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trong cuộc đời của mỗi chúng ta. Có người nói con người ta thường hay lấy khổ làm vui, thường tìm niềm vui trong mớ khổ đau. Cái niềm vui mà tìm được trong mớ khổ đau ấy chắc nó cũng chỉ mong manh dễ tan dễ vỡ…
Chuyện đời không ai biết trước, mọi sự sắp đặt đã nằm trong nhân quả khi thuận duyên ắt sẽ nẩy nở, có khi thành bông hoa xinh cũng có khi thành cây nấm độc. Điều ấy phụ thuộc rất nhiều vào nhân tố “con người”, chúng ta có biết tạo duyên lành và xa duyên dữ hay chăng. Nó phụ thuộc vào trí tuệ và trái tim của mỗi chúng ta. Cuộc đời chẳng phải được ai sắp bầy, không một vị thượng đế, không một vị trời nào có thể an bài cho cuộc đời mỗi con người, chỉ do bàn tay chúng ta tạo tác mà nên. 
Những chuyện đã qua như quá khứ không quay trở lại lần hai, còn chuyện tương lai thì mờ mịt phía trước như sương mờ buổi sớm. Chỉ có hiện tại sẽ mang đến cho chúng ta những niềm vui và những điều hạnh phúc. Nếu hiện tại vui thì quá khứ vui, nếu hiện tại vui thì tương lai sẽ vui. Điều ấy tưởng chừng như mơ hồ, nhưng mệnh đề 1 hoàn toan đúng, còn mệnh đề 2 “hiện tại vui thì tương lai vui”. Điều này tưởng khó hiểu nhưng không hề. Em hãy làm theo ta nhé:
- Nhẹ nhàng hít thở điều hòa và mỉm cười thật tươi….
Đó, em có thấy không, khoảnh khắc mà em cười thật là đáng yêu và dễ thương. Trong em có mặt của sự hạnh phúc và hạnh phúc ấy nó còn lan tỏa đến thời khắc này. Mặc dù lúc em cười chỉ trong một sát na thôi, điều ấy có năng lượng hạnh phúc đến tận bây giờ.
Vậy là hiện tại vui thì tương lai sẽ vui. Còn tương lai buồn vì trong hiện tại chúng ta đều gây nên những sự khổ đau nên năng lượng ấy còn mang vào trong tương lai nhiều điều mà ta không chuyển hóa được.
Tình yêu của em: anh và em đều không biết điều đó sẽ chuyển biến như thế nào. Lúc chưa đến với tình yêu thì người trong cuộc phải đối mặt với mọi người, còn khi đã có tình yêu sự đối mặt lớn nhất đó là đối mặt với người yêu của mình. Tình yêu có thể lu mờ mọi thứ, lu lờ cả tri giác – lý trí, có thể làm hồng mọi thứ màu sắc và thay vào đó là màu của tình yêu. Ngã _我 cái tôi là cái mà khó dung hòa với mọi thứ, cái tôi là cái làm cho mọi thứ trở nên phức tạp và khó khăn, làm cho con người khó hiểu nhau, làm cho mọi thứ không thể cân bằng được. Đây là điều mà anh muốn nhắn nhủ với em. Sở dĩ mỗi con người khác biệt nhau bởi cái ngã của mỗi người khác nhau. Em có cái tôi của em, ta có cái tôi của ta. Cái tôi ấy cứ lớn dần theo năm tháng trong mỗi chúng ta. Rồi thời gian em sẽ hiểu được điều này sẽ giúp ích cho cuộc sống của mình và phụng sự cho tình yêu của riêng em. Ngã và hạnh phúc luôn tỉ lệ nghịch với nhau. Ngã 我 lớn thì hạnh phúc nhỏ, ngã càng nhỏ thì hạnh phúc càng lớn. Mong em sẽ dần hiểu ra!
Chúc em tinh tấn và vui!

Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2017

Những bông hoa sữa mùa hạ!


Xin mang cho em ánh bình minh rạng ngời và tiếng chim ca chào ngày mới!
Xin được làm cơn gió nhẹ đung đưa mái tóc em trong chiều thu ấy.
Xin được làm cánh hoa khoe sắc thắm như đôi môi em xinh tươi.

Những vạt nắng đầu hạ xin hãy làm cho đôi má em ửng hồng, chớ làm em phiền lòng,
Xin những cơn mưa chiều bất chợt xua tan đi những ưu phiền quanh em, những chiếc lá vàng nhẹ rơi ru em vào chuyện tình thơ ngây.
Có một loài hoa ấy, loài hoa như tên em.
Đã gieo vào lòng người mỗi mùa em đến.
Có một loài hoa nở vào mùa mang tên em, mùa của nắng heo mây và gió se se lạnh. Mùa của cây cối thu mình trong thân xác khẳng khiu. Còn em thoang thoảng mang hương vào tâm hồn bao chàng trai trẻ.
Anh nhớ mùa thu như lời bài hát, anh nhớ hương hoa sữa như nhớ tên em trong mỗi chiều vắng.
Những chú chim tưng bừng líu lo trên từng hàng cây khi hạ đến.
 Em bung đôi cánh nhung mang theo mầm sống đến đi khắp nơi.
Nhẹ nhàng bay trong gió, chẳng hương sắc mặn nồng như gợi cho ta nhớ về em, nhớ về mùa mang tên em. Hoài Thu!

Đêm Tháng 4!

Nhớ em!
Đêm Tháng 4!
Anh ngồi một mình bên hành lang và nhớ về em, một cô gái Sài Gòn.
Chẳng biết từ khi nào tình yêu ấy đã nảy nở và lớn dần như những mầm cây bên hiên nhà. Đêm tháng tư oi ả bên phố, không trăng không sao và gió dường như cũng đi vắng. 
Em không xinh, không cao, không thon thả như những giọt đàn bầu. Nhưng em duyên dáng, hiền thục và đảm đang hơn nhiều cô gái có nhan sắc. Không biết có phải vì điều ấy đã đi vào trái tim tôi hay vì giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái miền nam đã rót vào tim tôi những dòng mật ngọt.
Gió khẽ đưa cành trúc chiều mới sắm về, những chiếc lá khẽ cựa vào nhau như âm thanh em thì thầm bên chiếc phone mỗi tối. Tôi ngỡ như em đang thì thầm với tôi. Đêm nay em đã ngủ chưa, em có nhớ tôi không? 
Tôi thương em lắm, một mình đường xá xa xôi đến nơi đất chẳng quen biết không người thân để làm việc. Chắc em đã phải cố gắng nhiều lắm, phải mạnh mẽ và rắn rỏi lắm mới có thể một mình thân gái vượt qua bao nhiêu thử thách. Em là bệnh nhân của thầy tôi, rồi tôi mới biết và quen em. Thời gian đầu tôi chẳng màng đến em hay ai khác, có lẽ vì tim tôi đã hóa đá lâu rồi. Nhưng có lẽ duyên xưa gặp lại dần dần em là những mầm non làm trái tim tôi nở hoa và biết yêu trở lại. Tình yêu là sự không có mặt của đau thương và buồn khổ, và tôi muốn chứng mình cho người mình yêu điều ấy là có thật. Bởi những điều buồn vui trong cuộc sống vốn dĩ có. Đó chỉ là những cảm xúc, những khó khăn trong mỗi tình yêu mà thôi. Yêu là vui, là hạnh phúc, và sự chuyển hóa sự khổ đau thành niềm vui sẽ làm cho tình yêu thêm hạnh phúc.
Tôi lo cho sức khỏe của em, ngồi bên em tôi chẳng biết nói gì. Chỉ mong thời gian ngừng trôi để tôi được ngắm nhìn em, ngắm nhìn vẻ đẹp tiềm ẩn trong tâm hồn của em. Lo lắng cho em nhiều, đôi lúc tôi chẳng biết mình đã hỏi em bao nhiêu lần là em có mệt không nữa. Tôi muốn đến gần bên em, chăm sóc cho em bằng những hành động nho nhỏ, như rót cho em một cốc nước, hay xoa bóp đôi vai bé bỏng của em đỡ mệt mỏi, muốn chở em đi qua những con đường lãng mạn và tràn đầy bình an. Và ngay lúc này tôi muốn được ở bên em, ngắm em ngủ canh cho em ngoan giấc ngủ ngon, để một sáng mai khẽ vuốt nhẹ mái tóc trên gương mặt dễ thương và gọi em dạy trong ánh bình minh.
Tôi và em bằng tuổi, tôi sinh trước em chỉ vài tháng, trong tôi có những suy nghĩ già dặn hơn chúng bạn, nhưng cũng có những suy nghĩ trẻ hơn so với một cô gái cùng tuổi. Bời chưa lấy vợ thì chưa trở thành người đàn ông thực sự, mà mới chỉ là một cậu con trai dù có nhiều tuổi đi chăng nữa. Vì vậy mà đôi lúc tinh nghịch và hồn nhiên làm em phiền lòng. 
Trời đã trở sáng, tôi nhớ em lắm. Một sáng mai khi em thức dậy, tôi sẽ cầu mong em được vui khỏe trong nắng sớm, tôi sẽ mang tình yêu đến cho em bằng cả trái tim.
Nhớ và thương em nhiều.

Thứ Ba, 11 tháng 4, 2017

Nhắn nhủ tâm mình

Cuộc hóa hình trăm năm ẩn hiện
Nhìn cuộc đời bỏ lại sau lưng
Ta hiện thân của ngàn năm lịch sử
Máu cha mẹ và dòng sữa quê hương.


Bước chân đi in những con đường
Thân xác này nở những vườn hoa
Bóng cha hiền theo con từ thuở trước
Dáng mẹ gầy nuôi con độ thơ ngây


Chẳng hận thù hay sống đọa đầy
Vì con hiểu đâu cũng quê hương
Nguyện hiểu và thương vô vàn cõi sống
Trong từng tế bào phân mảnh khắp nơi


Con thấy cha hiện hữu trên đời
Thấy dáng mẹ in nơi hình thể
Và anh em con mỗi người cũng thế
Cũng hòa mình vào bể sống mong manh.

EM

EM!
Đêm về theo những góc phố vắng, Tiếng còi xe im bặt bỏ phố về nơi tĩnh lặng.
Tình yêu và sự hi sinh, Ôi những ngôn từ huyền diệu và vĩ đại. Chiều qua ta đưa em đi trên những đồi hoa hạnh phúc, bên giấc mơ của sự bình an, giữa hạnh phúc mộng và thực. Ta dắt tay đưa em đi qua những nẻo đường đầy khổ đau và nước mắt. Dẫn em vào cung trời mới của tình thương bao la và rộng lớn. Ta nói với em, giọt nước mắt khóc cho bản thân là giọt nước mắt của vị kỷ, của quá khứ đau thương và mất mát. Còn giọt nước mắt cho những người khổ đau trong cuộc đời là giọt nước mắt của hạnh phúc. Thay vì ta rơi những giọt nước mắt cho mình, mình hãy rơi nước mắt vì chúng sinh, vì sự đau khổ của nhân loại. Như những giọt cam lồ của Quán Thế Âm Bồ Tát vậy. Em chìm vào giấc ngủ và mặt trời cũng khuất sau thành phố.

Thứ Hai, 10 tháng 4, 2017

Buổi sáng và quê hương nơi thân thể

Sáng nghe chim hát vào đời
Chiều nghe sóng lặng bên trời thi âm
Thở ra cười nhẽ thăng trầm
Hít vào quán chiếu những mầm vô ngôn.
***

Chim tháng 4



Đêm chim gọi vịt tỉ tê
Lúa non đỏng đảnh vụng về đơm bông,
Tháng ba sấm gọi mưa giông
Hoa kịp khoe sắc ánh hồng biệt ly.
***
Viết ngày 10.4.2016 chắc lúc sang ở với thầy gì đó, nhiều cảm xúc, vụng về và buồn.

Thứ Sáu, 7 tháng 4, 2017

Nghiện xưa - Ngiện nay

Sinh ra nghiện tiếng khóc thơ
Nghiện dòng sữa mẹ ầu ơ ru hời,
Lớn lên tôi biết nói cười
Nghiện yêu nghiện ghét những lời khen chê.

Chăn trâu bắt bướm sườn đê
Nghiện thời thơ ấu thôn quê yên bình,
Đến lớp bụi phấn dòng kinh
Nghiện thời thơ dại chút tình mộng mơ.

Nghiện thời chia cắt câu thơ
Chia đôi cánh phượng tuổi thơ đâu còn,
Bước chân thanh thiếu mỏi mòn
Vào đời nghiện chút lòng son tình khờ.

Nghiện điếu thuốc cháy còn tro
Nghiện chén trà đặc nỗi lo dòng đời,
Nghiện sắc nghiện tửu nghiện chơi
Nghiện cô dâu nhỏ nghiện lời yêu thương.

Nghiện tiếng ru trẻ đêm trường
Tiếng cười tiếng khóc còn vương mảnh đời.
Nghiền tiền bạc lợi nghiện danh
Nghiện đôi chữ sỹ cho oanh mặt người,

Công cha nghĩa mẹ như trời
Phận con chữ hiếu nghiện lời thi ân.
Tuổi già nghiện buổi thanh xuân
Nghiện không bệnh tật tấm thân thanh nhàn,

Lúc chết nhắm mắt bình an
Hồn còn hay mất nghiện tàn hay hơn?
---
Viết để mà quên... Viết ngày 7.4.2014 facebook đã nhắc nhở lại kỉ niệm xưa mà nhớ đến bài thơ. Ôi, 3 năm đã qua, và ta vẫn còn nghiện nhiều lắm... thương thây!
Ảnh chụp ngày 7.4.2017 tại THỌ LONG ĐƯỜNG