TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Thứ Ba, 11 tháng 4, 2017

EM

EM!
Đêm về theo những góc phố vắng, Tiếng còi xe im bặt bỏ phố về nơi tĩnh lặng.
Tình yêu và sự hi sinh, Ôi những ngôn từ huyền diệu và vĩ đại. Chiều qua ta đưa em đi trên những đồi hoa hạnh phúc, bên giấc mơ của sự bình an, giữa hạnh phúc mộng và thực. Ta dắt tay đưa em đi qua những nẻo đường đầy khổ đau và nước mắt. Dẫn em vào cung trời mới của tình thương bao la và rộng lớn. Ta nói với em, giọt nước mắt khóc cho bản thân là giọt nước mắt của vị kỷ, của quá khứ đau thương và mất mát. Còn giọt nước mắt cho những người khổ đau trong cuộc đời là giọt nước mắt của hạnh phúc. Thay vì ta rơi những giọt nước mắt cho mình, mình hãy rơi nước mắt vì chúng sinh, vì sự đau khổ của nhân loại. Như những giọt cam lồ của Quán Thế Âm Bồ Tát vậy. Em chìm vào giấc ngủ và mặt trời cũng khuất sau thành phố.


Thời gian trôi chẳng để lại dấu viết, mới đó mà ta đã lớn, đã thoát thai từ tinh cha huyết mẹ, đến nay cũng đã trưởng thành một chàng tranh mạnh mẽ, một cô gái thanh tú. 


Em! Ta không nhớ nổi hình hài của ông bà mình, không nhớ nổi xác thân vô thường ấy đã trôi dạt về đâu, đã nảy mầm đơm hoa kết trái ở phương nào. Này em, ta nói với em. Ta là hiện thân của tổ tiên cha mẹ hàng ngàn kiếp đến nay. Dòng máu linh hồn của cha ông còn hiện hữu nơi thân ta, ta mang dáng dấp của người mẹ, ta mang hình bóng của người cha. Rồi thân xác này cũng theo vô thường mà trở về với cát bụi, lại làm tốt cho cỏ cho hoa. Chỉ còn lại dòng máu linh hồn truyền thừa tiếp nuối theo các thế hệ.


Ta không còn buồn khi mẹ ra đi, ta không còn bận lòng khi cha già yếu. Vì ta sẽ sống hạnh phúc để mang dòng máu ấy truyền thừa mãi mãi. Ta sẽ yêu cha mẹ và phụng sự cha mẹ cho đến ngày cha mẹ lìa bỏ xác thân vô thường. Ta sẽ hát cho em nghe một đoạn trong bài Bao la tình thầy: 
- "Mẹ cha cho con xác thân này rồi một ngày kia vô thường tan hoại. Thầy cho con đôi mắt trí tuệ một khi mở ra đường luân hồi con vĩnh viễn thoát xa. Rồi mai đây trong cuộc đời này khi con lớn khôn đem chánh pháp về cho sanh chúng, ân tình của thầy mãi mãi không quên. Ân giáo dưỡng một đời nên huệ mạng, nghĩa ân sư muôn kiếp khó đáp đền..."


Giọt sương khuya gõ nhịp lên mái ngói, ánh bình minh nhẹ soi lối đi về. Em và ta đã không còn là những đứa trẻ, một thời trẻ thơ đã qua đi nhanh chóng, cha mẹ tóc đã pha sương. Ta đã biết gánh trên vai cuộc đời của mình và tình yêu cha mẹ. Ta đã biết yêu khi còn ngồi trên ghế trường trung học, đã lớn lên và trưởng thành. Chỉ thoáng chốc xây tổ ấm riêng mình, ai cũng thế cả những đứa trẻ ngoài kia. Hiểu và thương là điều màu nhiệm, thương tất cả là thương chính mình. Ta mong em sẽ bình an hanh phúc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét