TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2017

Đêm Tháng 4!

Nhớ em!
Đêm Tháng 4!
Anh ngồi một mình bên hành lang và nhớ về em, một cô gái Sài Gòn.
Chẳng biết từ khi nào tình yêu ấy đã nảy nở và lớn dần như những mầm cây bên hiên nhà. Đêm tháng tư oi ả bên phố, không trăng không sao và gió dường như cũng đi vắng. 
Em không xinh, không cao, không thon thả như những giọt đàn bầu. Nhưng em duyên dáng, hiền thục và đảm đang hơn nhiều cô gái có nhan sắc. Không biết có phải vì điều ấy đã đi vào trái tim tôi hay vì giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái miền nam đã rót vào tim tôi những dòng mật ngọt.
Gió khẽ đưa cành trúc chiều mới sắm về, những chiếc lá khẽ cựa vào nhau như âm thanh em thì thầm bên chiếc phone mỗi tối. Tôi ngỡ như em đang thì thầm với tôi. Đêm nay em đã ngủ chưa, em có nhớ tôi không? 
Tôi thương em lắm, một mình đường xá xa xôi đến nơi đất chẳng quen biết không người thân để làm việc. Chắc em đã phải cố gắng nhiều lắm, phải mạnh mẽ và rắn rỏi lắm mới có thể một mình thân gái vượt qua bao nhiêu thử thách. Em là bệnh nhân của thầy tôi, rồi tôi mới biết và quen em. Thời gian đầu tôi chẳng màng đến em hay ai khác, có lẽ vì tim tôi đã hóa đá lâu rồi. Nhưng có lẽ duyên xưa gặp lại dần dần em là những mầm non làm trái tim tôi nở hoa và biết yêu trở lại. Tình yêu là sự không có mặt của đau thương và buồn khổ, và tôi muốn chứng mình cho người mình yêu điều ấy là có thật. Bởi những điều buồn vui trong cuộc sống vốn dĩ có. Đó chỉ là những cảm xúc, những khó khăn trong mỗi tình yêu mà thôi. Yêu là vui, là hạnh phúc, và sự chuyển hóa sự khổ đau thành niềm vui sẽ làm cho tình yêu thêm hạnh phúc.
Tôi lo cho sức khỏe của em, ngồi bên em tôi chẳng biết nói gì. Chỉ mong thời gian ngừng trôi để tôi được ngắm nhìn em, ngắm nhìn vẻ đẹp tiềm ẩn trong tâm hồn của em. Lo lắng cho em nhiều, đôi lúc tôi chẳng biết mình đã hỏi em bao nhiêu lần là em có mệt không nữa. Tôi muốn đến gần bên em, chăm sóc cho em bằng những hành động nho nhỏ, như rót cho em một cốc nước, hay xoa bóp đôi vai bé bỏng của em đỡ mệt mỏi, muốn chở em đi qua những con đường lãng mạn và tràn đầy bình an. Và ngay lúc này tôi muốn được ở bên em, ngắm em ngủ canh cho em ngoan giấc ngủ ngon, để một sáng mai khẽ vuốt nhẹ mái tóc trên gương mặt dễ thương và gọi em dạy trong ánh bình minh.
Tôi và em bằng tuổi, tôi sinh trước em chỉ vài tháng, trong tôi có những suy nghĩ già dặn hơn chúng bạn, nhưng cũng có những suy nghĩ trẻ hơn so với một cô gái cùng tuổi. Bời chưa lấy vợ thì chưa trở thành người đàn ông thực sự, mà mới chỉ là một cậu con trai dù có nhiều tuổi đi chăng nữa. Vì vậy mà đôi lúc tinh nghịch và hồn nhiên làm em phiền lòng. 
Trời đã trở sáng, tôi nhớ em lắm. Một sáng mai khi em thức dậy, tôi sẽ cầu mong em được vui khỏe trong nắng sớm, tôi sẽ mang tình yêu đến cho em bằng cả trái tim.
Nhớ và thương em nhiều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét