TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

Sương Sớm


SƯƠNG SỚM
Nắng đưa ngọn gió nhẹ buông
Một làn mây sớm tìm đường thênh thang
Tiếng chuông vang vọng quanh làng
Hạt sương bé nhỏ lang thang bụi đời
Nhìn mây ngóng gió thảnh thơi
Bước chân lướt nhẹ đánh rơi đoạn tình
Sao trời nắng gió lặng thinh,
Mưa đêm muối sớm một mình bơ vơ
Thương lòng xót nỗi còn thơ,
Số trời ai định ngẩn ngơ cuộc đời.
Mong cho hết kiếp tình ơi,
Nợ kia xin trả cho đời nghĩa nhân
Ân tình một kiếp gian nan
Bao đời tích tụ chớ than phiền hà
Kết tâm tích đức vị tha
Trở về cát bụi mới là hân hoan.  
                                               Lão huynh 29.10.2013
Sáng dậy lão vươn vai dưới ánh nắng, sau cái đêm ngủ dài tròn giấc lão được nạp năng lương như cái giọt sương căng mọng kia. Con gió khẽ thoảng qua mặt lão, lão nhìn giọt sương rồi mỉm cười. Từ lâu lão đã thích ngắm nhìn giọt sương buổi sớm. Một sự tinh khiết và trong trắng đến như thuần khiết ấy. Chẳng gợn một chút bụi đời rồi lại tan vào hư vô. Lão nhớ giọt sương sau một đêm tỉnh giấc, ấy thế mà lão ra để tìm nó thế nhưng nó chả ở lại với lão. Nó căng tràn đầy, mọng mịu rồi theo gió theo cát đi mất. Lão ngẩn ngơ nhìn chiếc lá ấy...
Ảnh : Brian

1 nhận xét:

  1. Sáng dậy lão vươn vai dưới ánh nắng, sau cái đêm ngủ dài tròn giấc lão được nạp năng lương như cái giọt sương căng mọng kia. Con gió khẽ thoảng qua mặt lão, lão nhìn giọt sương rồi mỉm cười. Từ lâu lão đã thích ngắm nhìn giọt sương buổi sớm. Một sự tinh khiết và trong trắng đến như thuần khiết ấy. Chẳng gợn một chút bụi đời rồi lại tan vào hư vô. Lão nhớ giọt sương sau một đêm tỉnh giấc, ấy thế mà lão ra để tìm nó thế nhưng nó chả ở lại với lão. Nó căng tràn đầy, mọng mịu rồi theo gió theo cát đi mất. Lão ngẩn ngơ nhìn chiếc lá ấy...

    Trả lờiXóa