TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

Một lời cho xã hội!

         Những bài báo, những trang báo, những nhà báo thực thụ phản ánh hiện thực xã hội. Luôn bị trù dập... để che dấu cho tội ác. Xin chia sẻ và lên tiếng.
         Sự mặc cảm, sự thỏa mãn yếu đuối trong đời sống nhân dân đã làm cho họ không còn mạnh dạn lên tiếng cho những việc làm sai trai của những người cầm cán cân công lý. So với những năm tháng chiến tranh chúng tôi thế hệ trẻ chắc rằng mọi điều đã tốt đẹp hơn. Nhưng chưa thay đổi được gì, ông cha ta có câu: " COn ơi nhớ lấy câu này, cướp đêm là giặc cướp ngày là quan". Câu nói ấy thấm vào máu của chúng tôi từ khi lọt lòng. Thế hệ 9x ra đời mà vẫn phải chịu những cảnh cơm không no, áo không đủ ấm. Xã hội bất công với người có công, kẻ tham lam cướp của dân đen. Đa hơn 20 năm tôi dinh ra đời, nhưng chưa một lần được vui, được tự do trong cái gọi là tự do dân chủ ấy. Người nghèo vẫn khổ, người đói vẫn đói. Bao nhiêu năm hòa bình ấy, những người mẹ những người cha chưa một lần vui sướng với cuộc sống, họ chưa được hưởng thụ những gì mà họ đã đấu tranh. Công sức của họ như vô kể. Chỉ dù là một buổi hướng dẫn sức khỏa toàn dân, dù là một buổi tập dưỡng sinh lúc tuổi già. Nhưng chưa một lần, dân trí của họ được phổ cập. Hoàn toàn do họ tự cố gắng. Có chăng là những buổi họp ăn nhậu, những buổi tuyên truyền không lợi ích, không có thi vị gì cả. Nó nhàm chán và họ thấy mất đi một ngày thời gian. Đã bao nhiêu năm họ sống như vậy, đã bao nhiêu năm rồi. Cuộc đời con người tôi không nghĩ chỉ hoàn thành một kiếp người là xong. Phải chăng con người luôn phấn đấu đên một đích nào đó.
          Mỗi sáng ra nhìn thấy hàng ngàn, hàng triệu người dân này . Những người lớn tuổi phải lăn lưng ra đi làm để kiếm miếng sống. Kiếm tiền lo cho nhu cầu cuộc sống. Nó hoàn toàn khác với định nghĩa "lao động là vinh quang". Phải chăng cái tư tưởng ấy bị nhồi nhét cho dân ta nhiều năm rồi. HỌ lao động là lao động trong niềm vui và sức khỏe. Đất nước này đang dồn người dân vào cái chết đau khổ cuả bệnh tật. Họ làm việc trong tâm lý kiếm tiền và vắt sức. Trong khi đó tiền mà họ kiếm được chẳng đáng là bao. Mỗi ngày có biết bao bệnh nhân vào viện, hỏi bác năm nay bao nhiêu, sao vẫn còn đi làm. Câu trả lời nhận được là không làm lấy gì mà ăn và trả nợ, chữa bệnh chữa tật cơ chứ..
        Rồi sao nữa, giớ trẻ ngày nay cầm dao giết người không ghê tay. Giết cha mẹ, giết ông bà vì vài chục ngàn chơi game. Cướp của hiếp dâm, chém người... một xã hội điên loạn.
        Quan chức thì tham nhũng, mua chức mua quyền. Thất thoát biết bao nhiêu tiền, hàng tỷ tỷ đồng... thế hỏi sao dân không khổ. Kẻ làm thằng chịu, bao nhiêu lỗ ấy đổ hết vào thuế của nhân dân. Cưỡng chế đất đai, đánh đập người vô cơ, lạm dụng chức quyền. Đã không lo được đời sống cho nhân dân lại còn cướp đi đường sống của họ.
Nhà trường là nơi nuôi dậy những mầm non của đất nước. Nào đâu biết đó là nơi vùi dập tương lai của trẻ thơ, của những khối óc tinh khôi. Mua điểm, bán bằng, tiêu cực, chạy thành tích. Sau khi ra trường chúng là những kẻ sát nhân, là những người làm thuê ngoan ngoãn, là những công cụ không mấy là có óc sáng tạo. Tối ngày đầy công. Lớp 1 đã đi quà, đi phong bì thầy cô là cái thể thống gì đây? COn quan thì lại làm quan, tất cả điều biết con của nhà cầm quyền thì không học trong nước, mà học nước ngoài, du học tây tầu, mở mang tri thức. Còn con của dân thì bắt theo một chế độ giáo dục cũ rích. Mỗi ngày vác một đống sách, trẹo cả lưng mà chẳng được chữ nào sau bao năm ăn học. Bao ước mơ nguyện vọng chỉ là dĩ vãng.
        Bệnh viện thì ô uế, nghề y bạc như vôi. Những người cứu người coi họ chẳng ra gì, tham nhũng cả nơi ấy thì nói gì cứu người. Thuốc thì dùng thuốc rẻ cho người bệnh, thuốc kém chất lượng. Bảo hiểm y tế hả, thực chất thì mỗi một người dân được hưởng lợi từ bảo hiểm y tế đó như thế nào? Thử hỏi xem mỗi một người học y ra bác sỹ loại khá trở xuống tới hộ lý nếu không quen biết thì phải bỏ bao nhiêu tiền để mua vị trí làm việc ấy. Chưa kể những kẻ không biết gì mà vào làm thì chẳng những không chữa được bệnh mà góp phần đẩy nhanh bệnh nhân tới cái chết...
Một xã hội như thế, qua mắt của tôi như thế. Của cả nhân dân này như thế. Ai cũng biết nhưng không nói. Những chuyện đó quá tầm thường phải không. Có thể mọi người nói ai điều đó ai cũng biết nhưng làm được gì? Những tri thức trẻ hãy lên tiếng đừng im lặng mãi nữa. Nó đã ngấm vào máu mỗi người hàng chục năm nay rồi ư. Mọi ngược đang mặc cảm bỏ mặc xã hội và chạy theo nó một cách mù quáng. Con người ta không sống và làm việc theo pháp luật mà đang sống và làm việc dựa vào kẽ hở của pháp luật. Dựa vào kẽ hở của những tờ giấy mục mất giá trị ấy.
         Mọi người đang bị ung thư lưỡi, hay bị nhiệt miệng, hay ung thư vòm họng mà sao thấy những điều như thế mà nhắm mắt hàng chục năm nay. Mắt của chúng ta đang bị mờ đi hay sao. Tai của chúng ta đang dần khiếm thính hay sao? Một xã hội sống trong im lặng và cống hiến, phấn đấu cho tuổi già đâu khổ.
Chúng ta không thể mãi im lặng được nữa, đã xây dựng thì dựng xây cho đàng hoàng. Không thể bàng hoàng mà sống hết kiếp của một mình mình thôi. Chúng ta cần góp cho xã hội tốt đẹp hơn, văn minh hơn chứ không phải là những thứ giả tạo suồng sã này.
         Dù chưa làm được gì với thời cuộc nhưng chúng ta mỗi người hãy góp một lời, xây dựng tinh thần, loại bỏ cái xấu ra trong mỗi chúng ta. Dừng im lặng nhắm mắt bước qua.
Sương đông buốt giá nhện đêm
Làm bạn với cỏ muối mềm cô đơn.
Màn sương nhẹ rớt từng cơn,
Yêu thương chẳng đặng, tiếng đờn thêm đau.
Lỡ rồi một cuộc bể dâu,
Úa vàng tim tím một màu nhớ thương.
Giờ đây mỗi đứa mỗi đường,
Sông ngăn núi cách yêu thương ngậm ngùi.

Quỳnh hoa phố bụi!

Quỳnh hoa phố bụi rầu rầu!
Cảnh chậu hoa đó nhiều màu tàn phai.
Mở mắt mỗi dịp sớm mai,
Mà hai con mắt đôi tai lệ nhòa.
Dao buồn cành lá hắt hiu,
Đôi tay lạnh lẽo khẳng khiu bên quỳnh.
Một đời kiếp bụi phố hoa,
Trăm năm kia nữa có qua duyên tình.

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

Nhập vong!

Tranh sơn dầu của thiền sư Pháp Hạnh.
  Nắng ấm trời xanh vẫn giá lòng,

Thân này ta quản cớ bỏ không.
 Đêm qua lạnh quá nằm cóc trở,
    Sáng dậy mắt mở đầu nhập vong.
                                            26-12-2013

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

Trong xã hội phát triển ngày ngày nay, một xu hướng chung mà đa phần người dân việt đang hướng tới đó là: Phấn đấu để làm việc trong "nhà nước" hoặc phấn đấu để cho con cái của mình vào làm việc trong một cơ quan nhà nước nào đó. Để làm việc và có thu nhập, sau khi hết sức lao động thì sẽ có lương hưu và tiền bảo hiểm mà sống.
        Hơn nữa một thực trạng đang xảy ra hiện nay trong các cơ quan nhà nước. "Làm chơi ăn thật" đó là từ ví von mà người ta gắn cho nó. Trong các cơ quan nhà nước hiện hành như các cơ quan chính trị điều hành nhà nước, các cơ quan công ty xí nghiệp của nhà nước Việt Nam , các tổ chức mà nhà nước nắm quyền điều hành và trả lương. Nếu chúng ta làm một cuộc khảo sát thực sự của các cơ quan này thì ở đâu cũng có lạm dụng chức quyền, mua chức tước, tham nhũng, hối lộ... Điều đó là hoàn toàn có và có rất nhiều. Một năm hàng ngàn người trẻ tốt nghiệp các trường ĐH, CĐ, các trường nghề. Vấn đề đặt ra là giải quyết việc làm cho lực lương lao động mới đầy nhiệt huyết không có kinh nghiệm này. Nhưng thực sự bài toán này đang rất lúng túng. Người có việc thì cứ có việc, kẻ không có việc thì cứ thất nghiệp. Tại sao lại nói một cách hiển nhiên như vậy, tôi xin thu hẹp lại cái nghành mà tôi theo học. 
        Nghành y
       

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

Văn Thùy - Lục bát không lời


Dăm bài dở mếu dở cười
Nội soi chữ, thấy nhiễm lời thằng khôn

Em đi mấy bước nữa rồi
Dẫm chồng lên vết hôn hồi mới yêu

Vừa ban thông điệp yêu đương
Bỗng dưng cả bộ dát giường động kinh

Có gì mạnh đến lạ thường
Yêu suông đã bốn chân giường còn hai

Từ ngày sa đọa làm thơ
Khôn ngoan thêm mỏng ngẩn ngơ thêm dày
Đam mê là tội giời đày
Càng béo chữ nghĩa càng gầy niêu cơm 

Đâu như em thích tôi rồi
Mẹ cha đã cử nụ cười trực ban

Trưa nay nắng nẩy mầm rồi
Mắt em sao lại đâm chồi mưa ngâu.

Em nguyền khổ hạnh ăn chay
Tôi thề uống cạn đắng cay cõi trần

Thôi em cố gắng ở nhà
Lá chanh cứ thái đùi gà cứ băm
Tôi đi rước chữ vài năm
Cưới xong lục bát về nằm ru em

Kệ thơ son phấn cấp cao
Ta hong mấy mẹt ca dao ruột vàng
Mặc người chữ nghĩa xênh xang
Ta khênh lục bát giữa làng đọc chơi.

Dứt phăng sợi chữ tân thời
Xe thành lục bát nối lời ru xưa.

Nhịp hành khúc của người ta
Mình gam La thứ mình ca giọng mình
Thơ người bác học cung đình
Chữ mình tấm cám thì mình ca dao.

Xin làm một tiếng chuông chiều
Cho em thỉnh một lần yêu lỡ làng
Gửi em mấy sợi rơm vàng
Để em buộc lỏng mơ màng gió mây.

Chẳng làm con sáo sang sông
Chị thành một giọt người trong bể người
Anh nằm đâu ở góc trời
Chị tôi đứng vậy suốt đời khói nhang.

Ra ngõ gặp gái một con
Xòe tay đậy mắt kẻo mòn con ngươi

Sao đành làm gái một con
Để cho phỗng đá liếc mòn con ngươi.

Em ăn mày Phật cửa chùa
Tôi thành hành khất bốn mùa yêu chay…

Em còn mặc cả gốc mai
Quay ra người bán mất hai cành đào
So đo nụ thấp nụ cao
Chợ tan còn cặp má đào đợi phai

Từ ngày đốc chứng làm thơ
Khôn ngoan vốn mỏng ngẩn ngơ thêm dày

Bây giờ hoặc mốt mai sau
Biết ai vuốt mắt cho câu thơ buồn


Một mai hóa cát bụi rồi
Biết ai hú vía cho tôi thơ tình

Người đi đan lát cao sang
Tôi ngồi rút sợi trăng vàng dệt thơ
Người xa xa đến mịt mờ
Người gần thì cứ giả vờ như xa.

Cho tôi sờ áo một lần
Đêm nay bất chấp tử thần gọi tên
Một lần thôi chẳng vòi thêm
Chạm tay vạt áo khát thèm đã tan
Đã âm thầm nỗi yêu khan
Một phen mó áo vô vàn ngẩn ngơ
Hãy tin những tín đồ thơ
Yêu chay nên chỉ dám sờ áo thôi
Ngón tay ngọng mấy đốt rồi
Kể là chín ngón hỏng mười cũng xong
Áo gì cứ mỏng mòng mong
Kiểu này rồi đến phải lòng mất thôi
Rủi mai hóa cát bụi rồi
Hú hồn đốt mã cho tôi áo này
Vía van lang bạt cõi mây
Thương tôi đừng mặc áo dày được không

Đêm qua em đúng là em
Còn tôi thì lại chả thèm giống tôi

Hoàng hôn đậy bớt nét cười
Sợi trăng buộc lỏng hai người gần nhau

Em nguyền khổ hạnh ăn chay
Tôi thề uống cạn đắng cay cõi trần.

Vướng vào đôi mắt lá răm
Đi bộ cũng tội quanh năm đắm đò.

Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Giáo dục: Xin cho tôi nói thẳng - Hoàng Tụy


Ghi chú của THD: Đây là bản gốc của GS Hoàng Tụy mà chính Tia Sáng cũng đã bỏ một số câu khi đăng (ngày 5-10-09).  Những đoạn bị lược bỏ là những đoạn tô màu vàng dưới đây.
Báo Tuần Việt Nam (ngày 8-10-09) có đăng lại bản của Tia Sáng, với tựa đề  Giáo sư Hoàng Tụy: Giáo dục không thể đổi mới vụn vặt, tuy nhiên, hôm nay (30-10-09) soát lại thì thấy Tuần Việt Nam bỏ phần 1 ("Giáo dục sa sút không phải vì thiếu tiền mà vì quản lý kém"), và tất nhiên cũng không có những câu tô màu vàng.


Giáo dục: Xin cho tôi nói thẳng - Hoàng Tụy


1. Giáo dục sa sút không phải vì thiếu tiền mà vì quản lý kém.

Sau một mùa thi THPT và ĐH-CĐ nặng nề, căng thẳng giả tạo và lãng phí vô lối, không có ở đâu ngoài Việt Nam trong thập niên đầu thế kỷ 21, trường học chưa kịp nghỉ ngơi cho lại sức đã bước vào khai giảng năm học mới, khởi động một chu kỳ khổ dịch đầy lo âu cho cả thầy lẫn trò.

Giữa lúc đời sống trăm mối tơ vò mà trên báo chí và các phương tiện truyền thông đại chúng đầy rẫy những bản tin chữ to nào là học phí cao, tiền trường leo thang, tiểu học công lập có nơi thu học phí 70-80 nghìn đồng/tháng, THCS, THPT vừa đầu năm học phụ huynh phải è cổ đóng góp cả chục khoản tiền “tự nguyện” bắt buộc. Trong khi đó chương trình học đã nhiều năm bị phê phán quá tải vẫn chưa hề giảm tải, sách giáo khoa sai sót đến mức đính chính không xuể vẫn cứ phải dùng, chương trình phân ban THPT bộc lộ bất cập ngay khi mới đưa ra thực hiện nhưng vẫn sẽ giữ nguyên cho đến 2015.

Giáo dục phải bắt đầu bằng cái tâm hướng thiện - Lê Minh Thịnh




         Giáo dục phải bắt đầu bằng cái tâm hướng thiện - Lê Minh Thịnh
Chương trình Luật học Đông Nam Á của Đại học Harvard, qua phần giới thiệu quyển sách The Lê Code, Law in Traditional Vietnam của các tác giả Nguyễn Ngọc Huy, Tạ Văn Tài, và Trần Tử Bình – đánh giá rằng có “nhiều điểm canh tân mà được coi là vô cùng hiện đại so với nhiều tiêu chuẩn Tây Phương”.

        Thế nhưng trong hiện tại, bài nghiên cứu “Sự lựa chọn thành công” (Choosing Success: The Lessons of East and Southeast Asia and Vietnam’s Future, A Policy Framework for Vietnam’s Socioeconomic Development, 2011-2020) do Chương trình Harvard Vietnam xuất bản tháng 1 năm 2008 đã báo động đỏ: giáo dục Việt Nam đang khủng hoảng ở nhiều trình độ. Và mới đây tháng 10 năm 2009, sự kiện trang Tia sáng online bị thu hồi tên miền sau khi đăng bài nhận định thẳng thắn của Giáo sư Hoàng Tụy, “Giáo dục: xin cho tôi nói thẳng”, càng cho thấy những bất ổn trong nền giáo dục Việt Nam là sự thật đáng quan tâm.

          Chia sẻ với Gs. Hoàng Tụy, cùng những trí thức, và người dân băn khoăn về hiện trạng nền giáo dục nước nhà, tôi xin được đặt ra một số câu hỏi, rồi từ đó, xin được cùng độc giả cùng tìm ra câu trả lời.

1. Những sự kiện lịch sử ảnh hưởng tiêu cực đến giáo dục?

Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

Hàng giả đây các đồng chí, bánh bao phú mỹ.



Hàng giả đây các đồng chí, bánh bao phú mỹ.





Chắc là lại lấy tên của cơ sở này để kinh doanh đây mà. Trong bánh bao có một quả trứng cút. Cái lòng trắng cắn dai mà sật sật, mang đốt lên thì cháy thế, không có mùi của protein nhiều, có mùi hơi khét. Dưới là link địa chỉ của bánh bao Phú mỹ. Trong trang này thực đơn không có loại bánh bao này. Có thể loại này do một số nơi nào đó giả mạo làm ra. Bà con chú ý nhé, nhất là các cháu nhỏ cho các cháu ăn bánh gì cũng phải kiểm tra trước nhé. Kẻo ngộ độc thì mệt!

Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

Những bà mẹ Việt đang quá cưng chiều con!


Ký họa mẹ con Thanh Trí
Những bà mẹ Việt đang quá cưng chiều con!
       Tình cảm mẹ dành cho con là một tình cảm cao quý và thiêng liêng hơn cả. Nó vượt qua mọi thứ tình cảm bình thường khác. Không ai thương mẹ bằng con và không ai thương con bằng mẹ. Đó là câu nói mà dân gian ta lưu truyền từ ngàn đời nay. Nhưng cái thứ tình cảm ấy đôi khi người mẹ yêu thương con quá, lúc nào con cũng bé bỏng dù đã lớn tuổi. Một điều không thể phủ nhận rằng những bà mẹ không quan tâm đên con cái thì  chúng sẽ trở thành người tự lập sớm hoặc trở thành phế thải tàn dư xã hội.

Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013

Dân ta không biết sử ta!

        Đến lúc lìa xa cõi đời mà còn đau đáu với niềm đau của tổ quốc. Đó là sự nhận định của cá nhân tôi. Đáng lẽ ra ở cái tuổi già ấy sớm tối vui quần bên con cháu. Vui những tháng ngày tuổi già, nhưng ngược lại ông ấy cũng như bao chính trị gia khác đến lúc nhắm mắt còn đau đáu về tổ quốc, vì đất nước vì những người dân cày.

Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

Nghèo lại còn sĩ!



Tranh biếm họa của Kỳ Văn Cục
Những người đồng đội đã ra đi dưới ngọn cờ bảo vệ tổ quốc. Giờ đây còn ở lại biết bao nhiêu đồng chí có công với tổ quốc và được báo đáp một gia sản với những đứa con tật nguyền. Cuộc sống của họ còn gì u tối hơn nữa chứ. "ĐỒNG ĐỘI ƠI, CỨU VỚI" tiếng gọi từ trái tim đây ư, giá như "ngày xưa" ông cũng ra đi như bao người đồng chí. Chắc rằng công ơn của ông ít gì cũng được một tấm bằng khen. Chứ không hệ lụy đến một gia cảnh như vậy. Giờ đây vợ ông đang thoi thóp với cái ống thở rồi ai sẽ lo miếng cơm manh áo cho chồng con đây...

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

Cách đo huyết áp và bảng tiêu chuẩn huyết áp theo độ tuổi



         Kính gửi các anh chị nội dung bài học kỳ tời.
Đề nghị mọi người xem trước đẻ chúng ta cùng thảo luận KCYĐ sử dụng máy đo huyết áp để đo huyết áp hai tay, hai chân từ đó sẽ qui loại bệnh theo âm- dương, biểu-lý, hàn – nhiệt, hư- thực thay cho bắt mạch của Đông y.
I. CÁCH ĐO HUYẾT ÁP
1.Cánh tay:
Là vị trí chuẩn để đo huyết áp, ống nghe đặt trên động mạch cánh tay tại nếp gấp khủy.
2.Đo ở cổ tay:
Tiện lợi, nhưng sự chính xác kém
3.Đùi: người được đo nằm sấp, băng quấn giữa đùi, đặt ống nghe ở hố kheo chân.
4.Cẳng chân: Huyệt Tam Âm Giao.

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Cột miệng!



Không ai bán keo dính mép sao nhỉ? Hai cái từ xã hội mà nghe mốc mùi tởm ghê ấy, gần thành xã hôi rồi ư. Lướt ngang qua chương tình trên truyền hình mà ngứa tai thiệt. Mấy người nhớn ngồi nói chuyện với nhau gì đó là mị dân, là...
          Một Ổng Ủy viên BCH TW Đảng- Bí thư Tỉnh ủy- Chủ tịch HĐND Tỉnh phát biểu về thu hút nguồn đầu tư gì đó (Viết tắt của tiếng anh ODA, FDI,..) lúc thì tiếng Anh lúc thì Việt thử hỏi mấy từ đó viết tắt của từ gì? Một Bộ Trưởng nói tiếng lóng, nói dớ, sai tiếng Việt nhưng vẫn choang choác nói rất hùng hổ. Một cuộc bầu cử ở một trung tâm thị xã nói về bè phái quan hệ giao lưu này nọ. Một câu nói nghe vui tai mà mình để tâm để viết mấy chữ lủng củng này. "Làm được mà không nói được thì chẳng khác thằng câm".

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

Một ngày đầu tháng 12 thật là buồn tẻ. Cái nắng như đốt vào da người nhẹ nhẹ, gió hanh làm gia người nứt nẻ. Kèm theo cái lạnh phay phảy trên làn da khô ấy. Một mùa đông kỳ cục với bao lo toan tính toán. Khởi động đầu tháng với vẻ uể oải mệt nhọc, một tháng cuối năm chắc chẳng nhiều điều thú vị cho lắm. Thời gian cứ trôi mãi, mỗi giờ mỗi giây cứ tích tắc trôi qua hết ngày này tháng khác...
Vậy cũng đã hơn 23 năm rồi đó. Mỗi lần ngước mặt nhìn chiếc gương là thấy mình lớn lên từng ngày, từng ngày. Một ít râu, một ít chai từng ngày. Tiềng