Blog là nơi lưu trữ chia sẻ những tâm tư tình cảm của anh chị em blogger và các khách quan. . Bày tỏ tâm tư cá nhân, hạn chế hoặc không vấn đề pháp lý và chính trị. Xin chém thoải mái, bày tỏ quan điểm của ace, các tiền bối thể hiện đầy đủ văn hóa phong tục người Việt xưa tới nay. Blog có sử dụng một số dữ liệu của các nhà khác, nếu ace có ý chia sẻ xin cung cấp rõ nguồn. Xin cảm ơn đã xem và góp ý, chúc quí vị an lành hạnh phúc viên mãn.
TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN
" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.
Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017
Lương Y Trần Cung
Mộng Đời
Đấng đại giác con nghiêng mình bái tạ
Cúi xin ngài ban hạnh phúc cho con
Đời của con dẫu không mãi hằng còn
Nhưng sẽ chuyển bao kiếp đời xuôi ngược
Con vẫn biết cuộc đời là ô trược
Phủ quanh mình bao sắc lợi tài danh
Bởi vinh hoa gây cướp đoạt tranh giành
Rồi kết cục nấm mồ xanh hoang dại
Đấng đại giác con dập đầu kính lạy
Cúi xin ngài cứu khổ các chúng sinh
Biết khổ đau sao dứt bỏ chẳng đành?
Nhờ pháp Phật chuyển mê tâm tỉnh ngộ
Sau cơn mộng thấy mình trên đại lộ
Không sân si, không sầu khổ lầm than
Con nhận ra đây là cõi niết bàn
Ở nơi ấy luôn an nhiên tĩnh tịch.
(TPT)
Thứ Hai, 27 tháng 11, 2017
SUY NGHẪM
2. Cha mẹ dạy điều hay, kêu lắm lời. Bước chân vào đời ngớ nga ngớ ngẩn.
3. Cha nỡ coi khinh, mẹ dám coi thường. Bước chân ra đường phi trộm thì cướp.
4. Cha mẹ ngồi đấy không hỏi, không han. Bước vào cơ quan cúi chào thủ trưởng.
5. Con trai chào trăm câu không bằng nàng dâu một lời thăm hỏi.
6. Khôn ...đừng cãi người già, chớ có dại mà chửi nhau với trẻ.
7. Mỗi cây mỗi hoa, đừng trách mẹ cha nghèo tiền nghèo của.
8. Cái gì cũng cho con tất cả, coi chừng ra mả mà cười.
9. Đồng tiền trên nghĩa, trên tình, mái ấm gia đình trở thành mái lạnh.
10. Gian nhà, hòn đất, mất cả anh em. Mái ấm bỗng nhiên trở thành mái nóng.
11. Bố mẹ không có của ăn của để, con rể khinh luôn.
12. Ngồi bên bia rượu hàng giờ, dễ hơn đợi chờ nửa giây đèn đỏ.
13. Củi mục khó đun, chồng cùn sống bậy, con cái mất dạy, phí cả một đời.
14. Hay thì ở, dở ra tòa, chia của chia nhà, con vào xóm "bụi".
15. Ngồi cùng thiên hạ, trăm việc khoe hay. Mẹ ốm bảy ngày không lời thăm hỏi.
16. Bài hát Tây Tàu hát hay mọi nhẽ. Lời ru của mẹ chẳng thuộc câu nào.
17. Khấn Phật, cầu Trời, lễ bái khắp nơi, nhưng quên ngày giỗ Tổ.
18. Vào quán thịt cầy, trăm ngàn coi nhẹ, góp giỗ cha mẹ suy tị từng đồng.
19. Giỗ cha coi nhẹ, nuôi mẹ thì không. Cả vợ lẫn chồng đi làm từ thiện.
20. Một miếng ngọt bùi khi còn cha mẹ, một miếng bánh đa hơn mười ba mâm báo hiếu.
21. Cha mẹ còn thơm thảo bát canh rau. Đừng để mai sau xây mồ to, mả đẹp.
22. Bảy mươi còn phải học bảy mốt. Mới nhảy vài bước chớ vội khoe tài.
23. Đi chùa công đức vài trăm không tiếc, tiếc từng hào phụng dưỡng mẹ cha.
SƯU TẦM
Chủ Nhật, 26 tháng 11, 2017
Những việc không nên làm
1. Đối với người thân học trò, nhân viên như sự ban ơn sẽ tạo tâm lý phải trả ơn.
2. Không lo cho cuộc sống cá nhân của họ được no đủ.
3. Bản thân không nguyên tắc, không kỷ luật với chính mình thì người khác coi thường mình.
4. Trước khi đưa ra kỷ luật ai đó cần phải thấu hiểu nguyên nhân tránh trách người không đúng tội, thì sự tôn xưng với mình cũng giảm đi.
5. Nếu học trò ở cùng đừng để học trò có cảm giác họ là người ở.
6. Cách giữ học trò, nhân viên không phải là sự thâu tóm quản lý 24/24.
7. Ai cũng có mơ ước, ngay cả vợ hay con của mình, đừng để họ phải có chung ước mơ của mình. Người học trò cũng vậy hãy tạo cơ hội cho họ xây dựng ước mơ đó.
8. Đằng sau mỗi con người là cả một cuộc sống và sự lo toan. Nếu những điều kiện mình tạo ra cho họ mà mình nghĩ là quá tốt như một sự ban ơn thì đó là hậu họa.
9. Muốn đạo đi xa thì đừng buộc chân những hạt giống mình tạo ra mà hãy là nền đất cho sự bám rễ lâu dài.
10. Sự giận giữ sẽ phá tan mọi công đức, mình sân hận với ai thì họ cũng có thể làm như vậy với mình.
ÍT
Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017
Giai thoại danh y Tiết Tuyết
Thứ Hai, 30 tháng 10, 2017
Diệp Quế 葉天士 Danh Y Diệp Thiên Sĩ
Diệp Quế (1667 – 1746), tự Thiên Sĩ, là người huyện Ngô, tỉnh Tô Châu, một thầy thuốc nổi tiếng thời nhà Thanh, ông còn được gọi là Diệp Thiên Sĩ.
Cùng quê với ông cũng có một người nhỏ tuổi hơn, cũng rất có danh tiếng với ngành y lúc bấy giờ tên là Tiết Tuyết. Hai người dường như vì một duyên cớ nào đó nên có xung đột nhỏ, vậy là Tiết Tuyết đặt tên cho phòng sách của mình là “Tảo Diệp Trang” (quét bỏ Diệp Quế). Diệp Quế biết được điều này cũng không muốn tỏ ra mình là yếu kém, lập tức treo biển cho phòng sách của mình là “Đạp Tuyết Trai” (Dẫm đạp Tiết Tuyết), ngầm ý muốn ăn miếng trả miếng với Tiết Tuyết. Vậy là hiềm khích giữa hai người ngày một sâu, đồng thời họ trở thành kẻ thù của nhau.
Một lần, mẹ của Diệp Quế bỗng mắc bệnh đột phát, bệnh tình rất nghiêm trọng. Trong lòng Diệp Quế lo lắng khôn cùng, ông đã nhiều lần đi cắt thuốc tốt nhất về cho mẹ nhưng vẫn không thể nào chữa khỏi. Sau khi có người kể cho Tiết Tuyết biết được chuyện này, ông nói với người đó rằng: “Bệnh của mẹ Diệp Quế nhất định phải uống canh bạch hổ”.
Diệp Quế biết được tin này bỗng thấy nhẹ nhõm trong lòng, lập tức đi cắt thuốc theo lời của Tiết Tuyết. Quả nhiên không lâu sau bệnh của mẹ Diệp Quế đã chữa khỏi, Diệp Quế trong lòng bỗng thấy cảm phục trước đồng nghiệp và cảm thấy mình không giỏi bằng nên đích thân đem lễ sang nhà Tiết Tuyết xin học y, đồng thời thành khẩn xin lỗi Tiết Tuyết. Từ đó về sau, hai người thường xuyên giúp đỡ nhau trị bệnh, rèn dũa y thuật. Và cũng từ đó Diệp Quế đã đạt được không ít kiến thức mới về y học.
Do danh tiếng của ông ngày một tăng nên người bệnh tìm ông cũng ngày một nườm nượp.
Một hôm, có một người mắc một căn bệnh hiểm nghèo từ Tô Châu đến, sau khi khám bệnh kỹ càng, Diệp Quế nói: “Bây giờ anh uống thuốc cũng không còn tác dụng gì nữa, tốt nhất là nên về gặp mặt người thân lần cuối. Muốn ăn uống thứ gì thì hãy thưởng thức đi, căn bệnh này không còn hy vọng gì nữa, e rằng chẳng kéo dài được bao lâu, theo kinh nghiệm của ta thì điều này rất rõ ràng, nếu sai, người có thể hạ biển hiệu của ta xuống”.
Khi quay về nhà, người bệnh phải đi qua chùa Kim Sơn, vì trời khuya quá nên đành ở lại đó qua đêm. Một lão hòa thượng đến bên anh ta quyên góp, anh nghĩ mình sống cũng chẳng được bao lâu nữa bèn đem tất cả số tiền mình có cho lão hòa thượng. Lão hòa thượng thấy dáng vẻ của anh ta như vậy thì nhìn kỹ mấy lượt rồi nói:
“Thí chủ! Có phải trong người có cái gì đó không ổn phải không?”
“Ngài nói đúng đấy, danh y nổi tiếng cũng nói ta chẳng sống được bao lâu nữa”.

Lão hòa thượng nghe xong, vừa cung kính vừa nói: “Lão tăng cũng có biết chút về y, hay anh hãy để lão thử giúp anh xem sao”. Người bệnh vui mừng hẳn lên, bèn để cho lão tăng khám bệnh, đồng thời kể rõ bệnh tình của mình cho lão tăng nghe. Sau khi khám xong, trong lòng tự khen y thuật của Diệp Quế quả là cao minh, bèn hỏi:
“Anh về nhà phải đi đường sông hay đường bộ?”
“Đi đường sông”.
“Vậy là tốt rồi, anh hãy làm theo những gì mà ta nói, bây giờ lại đúng vào mùa thu. Anh hãy mua một ít lê mới vừa được mang bán ở chợ rồi chất lên thuyền, dọc đường đi anh hãy ăn và ngủ trên chỗ lê đó. Đợi sau khi về nhà, số lê đó cũng được anh ăn hết, lúc đó ta sẽ kê một phương thuốc để anh uống thử xem sao”.
Một năm sau trôi đi, người bệnh không những không chết mà tinh thần ngày một tốt hơn. Anh ta lập tức đến nhà Diệp Quế dí dỏm nói: “Tiên sinh còn nhớ ta không? Ta vẫn chưa chết, mà còn có thể đến đây để hạ biển của ngài xuống”. Diệp Quế lúc này hiểu ra, bèn hỏi rõ đầu đuôi sự việc, và cũng không ngại ngùng gì hạ biển của mình xuống, dọn dẹp hành lý đến chùa Kim Sơn tìm thầy để học.
Sau khi tìm được lão tăng, vì sợ lão tăng không nhận mình làm học trò bèn giả vờ làm người làm thuê kiếm sống. Lão tăng thấy ông là người trung hậu, biết lễ nghĩa bèn giữ ông lại. Diệp Quế hàng ngày đều làm việc một cách chăm chỉ, dọn dẹp phòng trong, phòng ngoài sạch sẽ xong còn giúp lão tăng làm một số công việc khác. Ông chăm chú quan sát từng lời nói, từng hành động khám bệnh của lão tăng, từ đông y đến rất nhiều y thuật khác. Cứ như vậy nhiều năm trôi đi, Diệp Quế chăm chỉ phục vụ lão tăng và được lão tăng ngày một tín nhiệm.
Có một lần, một người mắc bệnh hiểm nghèo được khiêng đến chùa Kim Sơn, đúng lúc đó sư phụ không có ở chùa, bệnh tình của người bệnh lại rất nguy cấp, Diệp Quế đã học được cách chữa bệnh của lão tăng nên chữa khỏi được bệnh cho người đó.
Khi lão tăng quay về, vừa nhìn thấy đơn thuốc đã kêu: “Ngươi thật là giỏi, dám qua mặt cả ta. Ngoài ngươi ra còn ai dám kê đơn thuốc thạch tín có độc này”.
Diệp Quế vội vàng quỳ dưới chân sư phụ nhận lỗi, đồng thời giải thích tại sao ông lại làm như vậy. Lão tăng thấy Diệp Quế một lòng vì nghề y, lại khiêm tốn học hỏi, chịu khổ mấy năm liền, tôn kính bề trên, bèn đem tất cả những kiến thức mình có truyền lại cho Diệp Quế. Về sau Diệp Quế trở thành một nhà y học nổi tiếng, nhưng trong lòng ông luôn luôn giữ lòng biết ơn của mình đối với những người đã truyền thụ cho ông.
Lúc lâm chung, trong di chúc cho con cháu, ông dặn đi dặn lại: “Nghề y nên làm, mà cũng chẳng nên làm. Đầu óc sáng suốt, tư duy minh mẫn, đọc nhiều sách, sau đó mới có khả năng cứu đời; bằng không, ít có ai không giết người, vì bánh thuốc cũng như đao kiếm vậy. Ta chết, con cháu thận trọng, chớ xem nhẹ y đạo”.
Câu này đã nói rõ sự nghiệp y học là một sự nghiệp cao thượng cứu người giúp đời, lại cũng phản ánh đầy đủ thái độ trị học nghiêm túc của Diệp Thiên Sĩ.
Ông mất năm 1749, hưởng thọ 79 tuổi.
Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017
Đời thường!
Mới nhận ra đời nó thường thường
Thì điều ác đã tạo vô số. Mù mịt không đường đi lối rẽ, Đi đường nào cũng cụt, cũng què,
Gối mỏi chân chùn không bước nổi
Thân hình rệu rạo, tâm hoang mang... Đáng sợ. Lâu nay cứ thấy người già người ốm, mấy động tác nhẹ nhẹ họ không vận động được. Tâm mình nghĩ nó thường thường nên cố động viên họ làm cho kỳ được. Ấy vậy họ rất giỏi... Nghĩ đến lúc sống chết phân ly, tấm thân rệu rạo, tâm không phân định, phúc ít hơn hoạ thì phải kinh sợ thế nào. <ký sự mộng tưởng 28.8.2015>
Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017
Hoài Thu em!
Thứ Tư, 23 tháng 8, 2017
Người biết sống
Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017
Thu buồn lên mắt em thơ!
Thứ Sáu, 11 tháng 8, 2017
Ớt thảnh thơi
Những hôm nắng gắt làn da trở nên khô ráp, những chiếc lá ủ rũ khi chiều xuống. Mất một hồi lâu khi đuợc tiếp nhận những giọt nước trong lành thì những chiếc lá trỗi dậy xanh mơn mởn.
Phía dưới cây chua me tím đang vươn dậy sau những ngày nắng gắt. Bạn ý được trồng ngay dưới chân tớ. Hôm đầu tiên bạn ý nảy mầm đẩy nứt lớp đất ra ba bốn mảnh rồi nhô lên cái vòi nhỏ xinh xinh như chiếc vòi của chú voi con đáng yêu. Từ chiếc vòi ấy toả ra một bàn tay ba ngón, đó là một chiếc lá với mỗi góc là 3 nhánh lá kép. Nó rất giống với cây 3 lá với chiếc cánh tay dài vươn lên đến 10-15cm.
Hôm nay đã có ba chùm nụ chui lên từ đất, chắc chỉ vài ngày nữa là các bạn ấy sẽ nở hoa thôi. Hoa của bạn ấy xinh lắm, không trắng muốt như mình mà một màu tím hồng với những tua nhị bé tí vàng óng ả. Ở xung quanh còn có bạn Sống đời luôn nở hoa đỏ chót quanh năm, hoa của bạn ấy từng chùm đỏ rực như những chùm hoa phượng vĩ nhưng mỗi bông hoa chỉ có bốn cánh mà thôi. Còn có bạn Mười giờ, bạn Thiên Lý, bạn Trúc Nhật, bạn Lưỡi hổ, bạn Hoa nhài thơm ngát.... Ôi nhiều bạn quá.
Mí hôm nay trời nắng quá, chúng tớ được hứng thật nhiều ánh sáng, làn da trở nên mịn màng và xanh đậm đà hơn. Ngoài kia những chiếc xe qua lại bên phố ầm ầm, chiếc đi khoan thai chiếc đi vội vã còn có khi đụng nhau rồi làm phiền đến chủ xe phải dừng lại để xô xát với nhau nữa... Chúng tớ ở đây trầm tĩnh chứng kiến và ghi nhận bao nhiêu điều thú vị. Mỗi sáng thức dậy mỉm cười như những đoá hoa, đêm đến thủ thỉ tâm tình dưới đêm trăng thanh vắng nhẹ nhàng mà an vui.
[[[÷ỚT÷]]]
Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017
Hạ vẫn còn đó
Hà nội tháng 6, đúng ra mọi năm thì bây giờ là tiết tháng 7 rồi nhưng năm nay có tận hai tháng sáu cơ. Thi thoảng vẫn có mưa, nhưng cái nắng vẫn làm cho thành phố bừng lửa lên từng con đường góc phố. Mấy cây xanh bên cửa sổ không thể làm mát nổi một khu nhà, có lẽ vì cây xanh ít quá.
Mới sớm tinh sương mà trời trong xanh lắm, từng làn mây trắng hững hờ trôi trên tầng không xa ngút. Những đám mây trắng bồng bềnh như tóc mẹ, có thể chiều nay thôi sẽ chuyển thành đám may đen kịt và rơi những hạt mưa xuống đất mẹ.
Đêm qua nghe vọng trong màn tối những phút xao lòng, cảnh vật như chìm đắm bao trùm quanh một thế giới khác. Hồn du đãng nơi miền đất khách, bỏ lại thân nơi tận cùng rã rời. Ôi những chuyến du hành xuyên thời gian qua màn ảnh nhỏ để bình minh ngồi gõ nhịp thở qua đêm dài...
Tia nắng xuyên qua ô của kính xói vào trong ánh mắt như mũi kim thời gian xuyên thủng, thời gian lặng lẽ theo cơn gió man mác. Gió nhè nhẹ như lòng người ngày mới, những chiếc xe chậm rãi nhường nhau qua phố nhỏ. Một sáng an lành, từng bước chân thảnh thơi trên đất mẹ thương yêu, nhớ...
Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017
Tâm Bình An Trong Hiện Tại
Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017
Nhớ mùa Thu
Mỗi ngày đêm chưa qua, chưa nghe tiếng em là, trái tim ta thổn thức.
Có một người con gái, mang hình dáng của người, sẽ cùng ta sống mãi, đến độ tuổi tóc phai.
Nàng là người con gái, đã gài vào ngực ta, giữa băng giá cuộc đời, những bông hoa tình ái.
Có một mùa thu đến, nàng tặng một khúc ca, của tình yêu đôi lứa, của chim trời hát ca.
Mỗi ngày trong trang sách, bóng dáng em hiền hòa, trong y án thoảng qua.
Em mang tên mùa thu, mùa miên man nỗi nhớ, những giọt sương mang sầu, những cơn mưa đổ máu, trong mắt em đậm đà.
Nhớ!
Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2017
Hà nội ngày mưa
Từng dòng nước mắt trời xanh
Đổ xuống đất mẹ hóa thành cơn mưa,
Đây là giọt lệ ngày xưa
Hôm nay tưới mát ruộng dưa cho đời.
Này đây nét sầu không lời
Cũng thành mưa pháp giữa thời ngây ngô.
Giọt mưa trên má em thơ
Cũng thành giọt mặn qua bờ môi xinh.
___
Câu chuyện Tưới dưa cho người
http://www.sachhayonline.com/…/co-h…/tuoi-dua-cho-nguoi/2378
Quán thế âm Bồ tát của đời thường
Hoàng hôn non
Hoàng hôn chưa đến lưng mây đã già
Sống được đôi chút ngày qua
Ngó trong tâm thức vẫn là trẻ con.
Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017
Gửi em tình anh
Xin gửi cho em tia nắng vàng dưới hàng cây xanh lá,
Gửi cho em cơn gió lạ khẽ đung đưa mái tóc em khi chiều xuống.
Xin gửi cho em những an lành mỗi sớm mai thức giấc,
Gửi cho em những nụ hồng yêu thương vào giấc ngủ ngoan.
Xin gửi cho em những chân tình từ trái tim người trai trẻ,
Gửi cho em bờ vai gầy vững chãi tình thương yêu.
Gửi cho em đôi bàn tay dày ấm áp tình anh,
Xin mưa đừng làm ướt bờ mi em dịu hiền
Xin nắng đừng làm đôi má em ửng hồng.
Xin những yêu thương dại khờ chấp thành kỷ niệm,
Xin những dỗi hờn thơ ngay làm tình yêu thắm lại,
Xin những khó khăn hóa thành sức sống để tình em thêm nở hoa.
Tặng cho em tình anh thật thà!
Thứ Bảy, 27 tháng 5, 2017
Tháng 5!
Thứ Hai, 22 tháng 5, 2017
Mạc đãi lão lai phương học đạo
Ở xã hội ngày nay chúng ta vì miếng cơm manh áo mà làm bao nhiêu điều bao nhiêu việc, từ việc đầu óc đến việc chân tay. Trong đó có những việc giúp cho người khác được an vui, được hạnh phúc rồi họ trả phí cho mình. Chúng ta có thể nói ngon ngọt với khách hàng, có thể chấp nhận được mọi sự mắng nhiếc hay xỉ vả nào mà vẫn vui cười với họ. Nhưng trái ngược lại chúng ta lại không nói chuyện với cha mẹ mình bằng những sự yêu thương rồi để những khổ đau ngày càng xâm nhiễm vào cuộc sống.
Truyền thông gia đình là một điều khó khăn đối với mỗi chúng ta. Mỗi gia đình có mỗi hoàn cảnh khác nhau. Nêu tình thương yêu gắn kết trong đó cũng khác nhau. Âu cũng đều do nhân quả tạo tác mà thành, cũng chẳng biết than trách ai cho bằng lòng. Người biết tu đạo sớm nhận ra những điều như vậy để hướng mình đến sự tu tập, hóa giải những sự sầu hận khổ đau trong cuộc sống, điều ấy thật quý biết bao. Chúng ta thường khuyên anh em bạn bè bằng những lời lẽ ái ngữ, nhưng về với cha mẹ lại nó những lời cục mịch trống không, rồi tỏ thái độ này nọ với đấng sinh thành để rồi không khí gia đình thêm phần trĩu nặng điều ấy chẳng phải đáng buồn hay chăng.
Những người tu tập huân dưỡng đạo đức, đều hiểu rằng cái hiếu đối với cha mẹ như long thành kính mà cúng dường lên chư Phật mười phương. Chúng ta chỉ vì những điều không ưng ý mà trách mắng mẹ cha, làm mẹ cha buồn khổ, hỏi Phật có buồn không. "Bách hạnh hiếu vi tiên", trăm hạnh, hạnh hiếu là đứng đầu. Liệu chúng ta có suy xét về điều này hay không?
Cha mẹ hẳn là người gìa hơn ta, là người yếu hơn ta mỗi ngày, là người kém minh mẫn hơn ta. Chẳng kể chi về những công lao như biển cả, như Núi Thái Sơn mà mẹ cha đã cho ta. Những điều ấy còn chẳng hề vương vấn lại trong trí óc của những bậc sinh thành, nó giống như cát bụi gió thoảng mà thôi. Chúng ta chẳng hề nhớ công ơn ấy mà thường hay vì tính khí của mình mà mắng nhiếc cha mẹ đủ điều. Nào là cơm không ngon, canh không ngọt, nào là nhà không sạch, nước không nấu, nào là ở bẩn dơ giấy, nào là thói này tật kia.. ôi cũng muôn vàn...
Đời người có 2 lần trẻ con, là lúc còn thơ và lúc về già. Lúc về già các tế bào não dần lão hóa đi, chân tay chậm chạp,sự minh mẫn không còn nữa thì sự nhầm lẫn ấy cũng chẳng có gì ngạc nhiên, tự vấn ta có già chăng? Những lúc già, bệnh như vậy mà Đức Thế Tôn kêu phụng dưỡng cha mẹ, ta chẳng phụng hành thì chẳng khác nào bất giáo. Vậy thì chuốc lấy khổ đau chỉ trong sớm muộn mà thôi.
Những ai mẹ cha còn khỏe mạnh, còn chăm lo được cho con cho cháu thì chẳng phải là phúc bao đời hay sao? Có những gia đình khi tuổi còn trẻ đã chết cha mẹ, có những người phải lo cho cha mẹ lúc vừa mới thành niên ấy chẳng phải người kém may mắn hơn chăng. Cha mẹ ta còn khỏe, ta bận việc đời mà chẳng đoái hoài đến cha mẹ, chẳng phụng sự được sớm chiều rửa mặt ngâm chân cho cha mẹ, hơn nữa cha mẹ còn phụ giúp chúng ta nhiều điều trong cuộc sống. Thật là Bồ Tát của chúng con.
Nhưng rồi sao, có những người con cứ mãi cho mình là chúng sinh, mải mê coi cha mẹ là đấng cứu thế mà phải lo cho ta từng miếng cơm manh áo, không vừa lòng là nổi sùng, sân hận lên làm cha mẹ buồn đau.
Nhỡ một mai ta già, con cái sẽ đối xử với ta ra sao? Trong cuộc sống, ai cũng tu, ai cũng sửa sai. Nhưng theo lý thuyết, sai của người trẻ thì dễ sửa, sai của người già thì khó. Nhưng thực tế lại ngược lại, người trẻ đã sai lại càng sai, còn người già đã sai lại càng chín. Trẻ khỏe, có sức, có trí chẳng buông chấp ngã được huống hồ người già làm sao mà buông cho nổi.
Chủ Nhật, 21 tháng 5, 2017
Mưa!
Nghe mưa tí tách rơi xuống lòng phố. Ngồi quay lưng lại với màn đêm, từng hạt mưa xuyên qua ô cửa hẹp rơi trên vai như càng nặng trĩu. Cả tháng vào hè, những cơ mưa bất chợt chẳng làm phố dịu đi cơn nóng bức. Tiếng ve sầu hòa lẫn tiếng mưa hỏi có sầu chăng?
Sau đêm nay chắc những cánh phượng đã nhuộm đỏ những con đường, bằng lăng tím phải chăng cũng rũ rượi tan tác.
Tuổi học trò nhỏ đã qua đi chóng vánh, những ký ức xưa dần tàn tạ trong tâm hồn đứa trẻ lớn. Thời gian đang trôi đi hay đang trở lại khi giữa lưng chừng tuổi đời. Điểm bắt đầu và kết thúc có gì khác nhau. Thuở nằm nôi như tờ giấy trắng, lúc sương nhuộm trắng mái tóc thì vô tình cũng nhuộm trắng cuộc đời.
Vậy là cơn mưa qua đi, một chút thôi cũng như liều kích thích đối với cỏ cây đã khô hạn lâu ngày. Chắc chúng sẽ vui và xanh tươi lắm. Chẳng biết gỗ đá kia thấy mưa có buồn vui.
Ánh đèn đêm thành phố vẫn loang lổ trên khoảng không tĩnh lặng, còn ta ngồi bận rộn mớ chiêm bao. Hoa chẳng nói mà hương thơm lan tỏa, mưa chẳng nói nhưng cũng khiến lòng đầy vơi. Tự cột mình với mưa nắng cuộc đời, cũng buồn vui với gió trăng muôn nơi. Kệ thời gian rồi cũng hóa đá thôi.
Thứ Năm, 11 tháng 5, 2017
Sám hối
MÌnh đã sống đến đây tuổi, đã từ bỏ vô số thứ sao còn đắm chắp vào những thứ như lời khen tiếng chê, hay sự mỉa mai. Còn tham đắm vào những thứ dục lạc của thế gian, không hộ trì các căn, buông lung ấy chẳng phải đưa đến lúc tận diệt hay sao. Cuộc đời đã đầy những đau khổ rồi, mình còn thêm mắm muối vào cuộc đời mình để làm gì nữa. Chuyện của người khác đã không can thiệp vào rồi thì còn nghĩ đến làm gì, mọi sự đều có nhân duyên và nhân quả của nó. Hãy bớt đi tham sân si mà sống một cuộc đời đầy trí tuệ và từ bi. Đã từ bỏ bao nhiêu con đường vật dục để đi vào con đường y đạo sao còn mê lầm như vậy.
Chủ Nhật, 7 tháng 5, 2017
Hãy cầu nguyện
Hãy cầu nguyện cho tình ta, dù một ngày đời đã vỡ tan, cầu nguyện cho sự yên vui hằng cửu của mỗi người, cầu nguyện cho sự tình cờ sầu hận đã đưa chúng ta lại gặp nhau. Khi anh bước ra khỏi đời, anh chỉ con hai bàn tay không với những chuỗi ngày vắng vẻ.
Đời có người khôn ngoan, có kẻ dại khờ, có những đôi mắt cười, có những đôi mắt khóc và trong mắt tôi có ánh dại cuồng .
Phải! Có những người tiến xa trên đường đi, có những người lẽo đẽo theo sâu, có người tự do, có người tù túng,
Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2017
Ôi mùa thu!
Tháng 5!
Thứ Tư, 3 tháng 5, 2017
Bắt đầu chuỗi ngày chờ đợi!
Những dòng tin nhắn đóng băng lạnh ngắt, anh lật lại từng dòng tin em nhắn cho anh, gió hè trở lại càng thêm lạnh về đêm. Không gọi điện, không nhắn tin..
1h00 27.4.2017
Thứ Sáu, 28 tháng 4, 2017
Nhận biết con đường tâm linh sai trong thời đại mới.
Nhận biết con đường tâm linh sai trong thời đại mới.
1. Ta trở nên sống ích kỷ, chỉ lo cho riêng mình.
2. Không thể mở lòng yêu đất nước mình, vì tình yêu của mình không còn tự nhiên nữa, tình yêu ấy bắt đầu bị bẻ cong, lịch lạc. Do cá nhân mình sống ích kỷ, không biết thương yêu lo lắng cho mọi người xung quanh mình. Tình yêu nước là một đạo đức tự nhiên, nó phải được nảy nở phát triển nhưng nó bị bẻ cong, ta không yêu nước được nữa.
3. Nhiều lí giải của mình về cuộc đời này nó không đúng với khoa học .
Khi đi theo con đường tâm linh đúng, theo đạo Phật sẽ cho ta thấy 3 điều:
1 . Khi đi theo đạo Phật tự nhiên ta cởi mở lòng mình không còn ích kỷ nữa, lòng ta trở nên vị tha, yêu thương mênh mông, dù hành động chưa theo kịp nhưng trái tim ta đã đi trước, yêu thương tất cả.
2. Đạo đức nảy nở, trong đạo đức nảy nở đó, ta yêu thương được đất nước mình, yêu thương được đồng bào dân tộc mình. Ví như ta nhìn thấy một người dân tộc Mông, Thái Ta nhìn thấy đây là người Việt Nam, là máu mủ, là ruột thịt của ta , còn nếu người kia họ nhìn người Kinh nói rằng đấy là không phải người của tôi thì người đó bị đi theo một cái đạo bậy, tâm linh sai thì mới có tâm phân biệt.
3. Đạo phật cho ta cái nhìn về vũ trụ, về cuộc sống cực kỳ chuẩn xác. Hợp với khoa học và đi trước khoa học và luôn đúng với luật nhân quả.
Ví sao ta phải theo Đạo Phật TTTCQ
Thứ Năm, 27 tháng 4, 2017
Chuyện giấc ngủ
Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017
Sự đối mặt với cuộc sống!
Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2017
Những bông hoa sữa mùa hạ!
Những chú chim tưng bừng líu lo trên từng hàng cây khi hạ đến.
Đêm Tháng 4!
Nhớ và thương em nhiều.
Thứ Ba, 11 tháng 4, 2017
Nhắn nhủ tâm mình
Nhìn cuộc đời bỏ lại sau lưng
Ta hiện thân của ngàn năm lịch sử
Máu cha mẹ và dòng sữa quê hương.
Bước chân đi in những con đường
Thân xác này nở những vườn hoa
Bóng cha hiền theo con từ thuở trước
Dáng mẹ gầy nuôi con độ thơ ngây
Chẳng hận thù hay sống đọa đầy
Vì con hiểu đâu cũng quê hương
Nguyện hiểu và thương vô vàn cõi sống
Trong từng tế bào phân mảnh khắp nơi
Con thấy cha hiện hữu trên đời
Thấy dáng mẹ in nơi hình thể
Và anh em con mỗi người cũng thế
Cũng hòa mình vào bể sống mong manh.
EM
Thứ Hai, 10 tháng 4, 2017
Buổi sáng và quê hương nơi thân thể
***
Chim tháng 4
Thứ Sáu, 7 tháng 4, 2017
Nghiện xưa - Ngiện nay
Nghiện dòng sữa mẹ ầu ơ ru hời,
Lớn lên tôi biết nói cười
Nghiện yêu nghiện ghét những lời khen chê.
Chăn trâu bắt bướm sườn đê
Nghiện thời thơ ấu thôn quê yên bình,
Đến lớp bụi phấn dòng kinh
Nghiện thời thơ dại chút tình mộng mơ.
Nghiện thời chia cắt câu thơ
Chia đôi cánh phượng tuổi thơ đâu còn,
Bước chân thanh thiếu mỏi mòn
Vào đời nghiện chút lòng son tình khờ.
Nghiện điếu thuốc cháy còn tro
Nghiện chén trà đặc nỗi lo dòng đời,
Nghiện sắc nghiện tửu nghiện chơi
Nghiện cô dâu nhỏ nghiện lời yêu thương.
Nghiện tiếng ru trẻ đêm trường
Tiếng cười tiếng khóc còn vương mảnh đời.
Nghiền tiền bạc lợi nghiện danh
Nghiện đôi chữ sỹ cho oanh mặt người,
Công cha nghĩa mẹ như trời
Phận con chữ hiếu nghiện lời thi ân.
Tuổi già nghiện buổi thanh xuân
Nghiện không bệnh tật tấm thân thanh nhàn,
Lúc chết nhắm mắt bình an
Hồn còn hay mất nghiện tàn hay hơn?
---
Viết để mà quên... Viết ngày 7.4.2014 facebook đã nhắc nhở lại kỉ niệm xưa mà nhớ đến bài thơ. Ôi, 3 năm đã qua, và ta vẫn còn nghiện nhiều lắm... thương thây!
Ảnh chụp ngày 7.4.2017 tại THỌ LONG ĐƯỜNG
-
Như đóng cảnh phim trường,.. Hàng Bè phố hội bè hàng Người dân lác đác dàn hàng con phim Cụ già bảo vệ con tim Mẹ già quỳ gối v...
-
CẤT ĐÈN Cất đèn treo Trăng gió mùa Thu, Chị Hằng đi vắng, chú cuội đâu? Trung Thu nay một nỗi sầu, Người ngợm lẫn lộn một bầu mây...
-
Gà trong dân gian Việt Nam, con gà gắn với người dân từ xa xưa. Ngay trong câu nói thường ngày cũng xuất hiện. Nay tình cờ đọc được một một...