TIÊN HỌC LỄ, HẬU HỌC VĂN

" Tiên học lễ, hậu học văn", Lễ chưa thành thì văn khó ngấm. Bao nhiêu tinh hoa thâm uyên ấy nếu cái đức không đủ thì khó lòng lĩnh hội mà thành tài.
“Ta đi học là học cho ta, để gây cái phẩm giá của ta, chứ không phải là để khoe với người. Ta chỉ lo không làm được những việc đáng cho người ta biết, chứ không lo người ta không biết mình”.
“Học cho rộng, hỏi cho kỹ; nghĩ cho cẩn thận, phân biệt cho sáng tỏ, làm cho hết sức. Có điều không học nhưng đã học điều gì thì phải học cho kỳ được. Có điều không hỏi, nhưng khi đã hỏi điều gì thì phải hỏi cho thật hiểu. Có điều không nghĩ nhưng đã nghĩ điều gì thì phải nghĩ cho ra. Có điều không phân biệt nhưng đã phân biệt điều gì thì phải phân biệt cho minh bạch. Có điều không làm nhưng đã làm điều gì thì phải cố hết sức mà làm cho bằng được… Nếu quả theo được đạo ấy thì tuy ngu mà cũng thành sáng, yếu đuối rồi cũng thành ra khoẻ mạnh”.
"Người quân tử sợ ba điều: sợ mệnh trời, sợ bậc đại nhân, sợ lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết mệnh trời, nên không sợ, mà còn khinh nhờn bậc đại nhân, giễu cợt lời nói của thánh nhân. Người quân tử ung dung mà không kiêu căng, kẻ tiểu nhân kiêu căng mà không ung dung”.

Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017

Lương Y Trần Cung

Khoảng những năm 1990 có Lương Y Trần Cung đã ngót nghét 70 tuổi. Người miền Nam tập kết ra Bắc. Ông tinh thông y lý, biện chứng luận trị tinh tường. 
     
Về phần dụng dược, phần nhiều tùy chứng sử phương, ít theo thành phương cổ, thỉnh thoảng ông cũng có nói dùng bài nọ bài kia... Nhưng chẳng qua cũng chỉ là nói cho đẹp câu chuyện, thực tế thì tuy gọi là dù bài đó mà tựu trung ông đã gia giảm mất quá nửa...
    Nhất là cách dụng dược của ông cũng rất táo bạo, Phụ tử có khi dùng tới 1 lạng, lạng rưỡi trong mỗi thang. Có người thấy ông kê đơn đều phải lè lưỡi! Nhưng vì ông chẩn bệnh rất đúng, nên cương quyết dụng dược, không chút rụt rè... do đó đối với loại bệnh mạn tính, ở người khác có khi phải chữa đến 30, 40 thang, mà đến tay ông chỉ mươi thang đã thu được kết quả. Hiện nay (1964) ông phụ trách bệnh viện Hòa Bình tại Hải Phòng, tức là một bệnh viện Đông y có sớm nhất ở miền Bắc (không kể Viện Nghiên cứu Đông y do Nhà nước thành lập). 
    Tại bệnh viện Hòa Bình, ông đã chữa lành được rất nhiều bệnh do Tây y chuyển đến. Các bệnh nhân khỏi được bệnh kinh niên, sướng quá nói: "Bác Cung thật là Thánh sống...!

Mộng Đời



Đấng đại giác con nghiêng mình bái tạ
Cúi xin ngài ban hạnh phúc cho con
Đời của con dẫu không mãi hằng còn
Nhưng sẽ chuyển bao kiếp đời xuôi ngược

Con vẫn biết cuộc đời là ô trược
Phủ quanh mình bao sắc lợi tài danh
Bởi vinh hoa gây cướp đoạt tranh giành
Rồi kết cục nấm mồ xanh hoang dại

Đấng đại giác con dập đầu kính lạy
Cúi xin ngài cứu khổ các chúng sinh
Biết khổ đau sao dứt bỏ chẳng đành?
Nhờ pháp Phật chuyển mê tâm tỉnh ngộ

Sau cơn mộng thấy mình trên đại lộ
Không sân si, không sầu khổ lầm than
Con nhận ra đây là cõi niết bàn
Ở nơi ấy luôn an nhiên tĩnh tịch.

(TPT)

Thứ Hai, 27 tháng 11, 2017

SUY NGHẪM


1. Cha mẹ chỉ biết cho, chẳng biết đòi. Con cái thích vòi mà không biết trả.
2. Cha mẹ dạy điều hay, kêu lắm lời. Bước chân vào đời ngớ nga ngớ ngẩn.
3. Cha nỡ coi khinh, mẹ dám coi thường. Bước chân ra đường phi trộm thì cướp.
4. Cha mẹ ngồi đấy không hỏi, không han. Bước vào cơ quan cúi chào thủ trưởng.
5. Con trai chào trăm câu không bằng nàng dâu một lời thăm hỏi.
6. Khôn ...đừng cãi người già, chớ có dại mà chửi nhau với trẻ.
7. Mỗi cây mỗi hoa, đừng trách mẹ cha nghèo tiền nghèo của.
8. Cái gì cũng cho con tất cả, coi chừng ra mả mà cười.
9. Đồng tiền trên nghĩa, trên tình, mái ấm gia đình trở thành mái lạnh.
10. Gian nhà, hòn đất, mất cả anh em. Mái ấm bỗng nhiên trở thành mái nóng.
11. Bố mẹ không có của ăn của để, con rể khinh luôn.
12. Ngồi bên bia rượu hàng giờ, dễ hơn đợi chờ nửa giây đèn đỏ.
13. Củi mục khó đun, chồng cùn sống bậy, con cái mất dạy, phí cả một đời.
14. Hay thì ở, dở ra tòa, chia của chia nhà, con vào xóm "bụi".
15. Ngồi cùng thiên hạ, trăm việc khoe hay. Mẹ ốm bảy ngày không lời thăm hỏi.
16. Bài hát Tây Tàu hát hay mọi nhẽ. Lời ru của mẹ chẳng thuộc câu nào.
17. Khấn Phật, cầu Trời, lễ bái khắp nơi, nhưng quên ngày giỗ Tổ.
18. Vào quán thịt cầy, trăm ngàn coi nhẹ, góp giỗ cha mẹ suy tị từng đồng.
19. Giỗ cha coi nhẹ, nuôi mẹ thì không. Cả vợ lẫn chồng đi làm từ thiện.
20. Một miếng ngọt bùi khi còn cha mẹ, một miếng bánh đa hơn mười ba mâm báo hiếu.
21. Cha mẹ còn thơm thảo bát canh rau. Đừng để mai sau xây mồ to, mả đẹp.
22. Bảy mươi còn phải học bảy mốt. Mới nhảy vài bước chớ vội khoe tài.
23. Đi chùa công đức vài trăm không tiếc, tiếc từng hào phụng dưỡng mẹ cha.
SƯU TẦM

Chủ Nhật, 26 tháng 11, 2017

Những việc không nên làm


1. Đối với người thân học trò, nhân viên như sự ban ơn sẽ tạo tâm lý phải trả ơn.
2. Không lo cho cuộc sống cá nhân của họ được no đủ.
3. Bản thân không nguyên tắc, không kỷ luật với chính mình thì người khác coi thường mình.
4. Trước khi đưa ra kỷ luật ai đó cần phải thấu hiểu nguyên nhân tránh trách người không đúng tội, thì sự tôn xưng với mình cũng giảm đi.
5. Nếu học trò ở cùng đừng để học trò có cảm giác họ là người ở.
6. Cách giữ học trò, nhân viên không phải là sự thâu tóm quản lý 24/24.
7. Ai cũng có mơ ước, ngay cả vợ hay con của mình, đừng để họ phải có chung ước mơ của mình. Người học trò cũng vậy hãy tạo cơ hội cho họ xây dựng ước mơ đó.
8. Đằng sau mỗi con người là cả một cuộc sống và sự lo toan. Nếu những điều kiện mình tạo ra cho họ mà mình nghĩ là quá tốt như một sự ban ơn thì đó là hậu họa.
9. Muốn đạo đi xa thì đừng buộc chân những hạt giống mình tạo ra mà hãy là nền đất cho sự bám rễ lâu dài.
10. Sự giận giữ sẽ phá tan mọi công đức, mình sân hận với ai thì họ cũng có thể làm như vậy với mình.

ÍT

Tiền nhiều tiền ít không nói không ai biết.
Kiến thức nhiều kiến thức ít không nói không ai biết.
Ngu nhiều ngu ít không nói không ai biết.
Giận nhiều giận ít không nói không ai biết.
Lo nhiều lo ít không nói không ai biết.
Buồn nhiều buồn ít không nói không ai biết.
...
Tiền nhiều tiền ít vui là được.
Kiến thức nhiều kiến thức ít áp dụng đủ là được.
Ngu nhiều ngu ít không làm bất thiện là được.
Giận nhiều giận ít biết hóa giải là được.
Lo nhiều lo ít biết lo xong việc là được.
Buồn nhiều buồn ít xong hết buồn là được.

Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

Giai thoại danh y Tiết Tuyết

TIẾT TUYẾT 薛雪 (1661–1750)

    Tiết Tuyết, tự Sinh Bạch, hiệu Nhất Biểu, cũng hiệu là Tảo Diệp Sơn nhân, Ma Kiếm sơn nhân, Hòe Vân sơn nhân, người Giang Tô, Tô Châu; nhà ở khu vườn phía nam Du gia Kiều, lại xưng là ‘Sở Nam ông’, là một danh y đời Thanh. ông hiếu học từ nhỏ, học rộng nhiều tài. Buổi thiếu thời học thi thơ với Diệp Tiếp, một người đồng hương, lại học thư pháp (nghệ thuật viết chữ), hội họa. Ông cũng thích võ công, học môn quyền thuật. 
     Niên hiệu Càn Long năm đầu, quan địa phương tiến cử ông đến kinh đô thi khoa ‘Bác học hồng từ’, nhung thi hai lần không đỗ đạt. Ông bèn đổi hướng học y, ngồi học mười năm ở một căn lầu nhỏ, tinh thông y thuật. Tính ông hơi tự cao, không muốn giao thiệp nhiều; người quyền quí mời ông chẩn mạch, ông cũng ít khi chịu đi, chỉ giao du mật thiết với Viên Mai, một nhà văn học, tự Tử Tài, hiệu Tùng Viên, thương cùng họ Viên ngâm thơ uống rượu. 
     Y thuật của ông cao siêu, chẳng những trị liệu tạp bệnh, mà còn chuyên trị bệnh thời khí (thời dịch). Niên hiệu càn Long, năm thứ 20 (1744), người đầu bếp của Viên Mai tên Vương Tiểu Dư, bị bệnh dịch nguy kịch. Ông đến thăm bạn vào chiều tối, đốt nến xem bệnh, cười nói: ',Tôi thích chống đối với con ma bệnh dịch, có thể thắng nó được’, bèn lấy ra một hoàn thuốc, bảo phu khiêng kiệu đâm thạch xương bồ lấy nước hòa thuốc, dùng đũa cạy miệng đổ cho uống, dặn rằng đến gà gáy con bệnh sẽ lên tiếng. Quả đúng như lời ông nói, cho họ Vương uống hai lần thuốc nữa, bệnh khỏi. 
      Lại một lần, người hầu của Viên Mai tên Trương Khánh phát cuồng, ăn vật gì vào thì đau như xé ruột, uống thuốc của nhiều thầy không hiệu nghiệm. Ông đến chơi, quan sát sắc mặt của họ Trương, nói: ‘Đây là bệnh lãnh sa, cạo gió thì hết, không cần chẩn mạch’. Làm theo lời ông, thân người bệnh hiện lên những vết đen lớn bằng bàn tay, bệnh khỏi. Khoảng cuối đời Minh, đầu đời Thanh, bệnh ôn nhiệt lưu hành trong xã hội. Một số y gia đương thời chịu ảnh hưởng tư thông học thuật của Tiết Kỷ và Trương Giới Tân, phần đông dùng thuốc ôn bổ nên trị liệu lầm chứng bệnh. 
     Ông và Diệp Thiên Sĩ đồng ý với nhau về học thuyết ‘ôn bệnh và thấp nhiệt’, khai sáng phép trị mới, đạt được kết quả tết, cho nên hai người đều nổi tiếng ở rừng y (y lâm). Theo lời người ta nói lại, có một năm, hai họ Diệp, Tiết cùng chữa trị cho một con bệnh, ý kiến bất đồng sinh ra tranh cãi, thậm chí đi đến chỗ mạnh ai nấy hành nghề, không cộng tác nữa: Về sau, Diệp Mẫu mắc bệnh, Thiên Sĩ trị liệu không khỏi, lấy làm lo, có người báo cho Tiết Tuyết hay bệnh tình. Ông nói rằng nếu không dùng ‘Bạch Hổ Thang’ thì không thể cứu được. Thiên Sĩ nghe được, tỉnh ngộ ngay, lập tức dùng phương ‘Bạch Hổ Thang’, bà mẹ quả nhiên khỏi bệnh. Thiên Sĩ vô cùng bội phục, chủ động đến tạ lỗi với ông. Từ đó hai người kính mến nhau như cũ. 
      Về phương diện học thuật, ông có nhiều sáng kiến đối với bệnh thấp nhiệt nên soạn quyển ‘Thấp Nhiệt Điều Biện’ để phân tích nguyên nhân gây bệnh thấp nhiệt, luận thuật biểu hiện lâm sàng của bệnh và phép chữa trị, đồng thời viết quyển ‘Y Kinh Nguyên Chỉ’. Ông mất năm 1770, hưởng thọ 89 tuổi.

Thứ Hai, 30 tháng 10, 2017

Diệp Quế 葉天士 Danh Y Diệp Thiên Sĩ




Diệp Quế (1667 – 1746), tự Thiên Sĩ, là người huyện Ngô, tỉnh Tô Châu, một thầy thuốc nổi tiếng thời nhà Thanh, ông còn được gọi là Diệp Thiên Sĩ.


Cùng quê với ông cũng có một người nhỏ tuổi hơn, cũng rất có danh tiếng với ngành y lúc bấy giờ tên là Tiết Tuyết. Hai người dường như vì một duyên cớ nào đó nên có xung đột nhỏ, vậy là Tiết Tuyết đặt tên cho phòng sách của mình là “Tảo Diệp Trang” (quét bỏ Diệp Quế). Diệp Quế biết được điều này cũng không muốn tỏ ra mình là yếu kém, lập tức treo biển cho phòng sách của mình là “Đạp Tuyết Trai” (Dẫm đạp Tiết Tuyết), ngầm ý muốn ăn miếng trả miếng với Tiết Tuyết. Vậy là hiềm khích giữa hai người ngày một sâu, đồng thời họ trở thành kẻ thù của nhau.

Một lần, mẹ của Diệp Quế bỗng mắc bệnh đột phát, bệnh tình rất nghiêm trọng. Trong lòng Diệp Quế lo lắng khôn cùng, ông đã nhiều lần đi cắt thuốc tốt nhất về cho mẹ nhưng vẫn không thể nào chữa khỏi. Sau khi có người kể cho Tiết Tuyết biết được chuyện này, ông nói với người đó rằng: “Bệnh của mẹ Diệp Quế nhất định phải uống canh bạch hổ”.

Diệp Quế biết được tin này bỗng thấy nhẹ nhõm trong lòng, lập tức đi cắt thuốc theo lời của Tiết Tuyết. Quả nhiên không lâu sau bệnh của mẹ Diệp Quế đã chữa khỏi, Diệp Quế trong lòng bỗng thấy cảm phục trước đồng nghiệp và cảm thấy mình không giỏi bằng nên đích thân đem lễ sang nhà Tiết Tuyết xin học y, đồng thời thành khẩn xin lỗi Tiết Tuyết. Từ đó về sau, hai người thường xuyên giúp đỡ nhau trị bệnh, rèn dũa y thuật. Và cũng từ đó Diệp Quế đã đạt được không ít kiến thức mới về y học.

Do danh tiếng của ông ngày một tăng nên người bệnh tìm ông cũng ngày một nườm nượp.

Một hôm, có một người mắc một căn bệnh hiểm nghèo từ Tô Châu đến, sau khi khám bệnh kỹ càng, Diệp Quế nói: “Bây giờ anh uống thuốc cũng không còn tác dụng gì nữa, tốt nhất là nên về gặp mặt người thân lần cuối. Muốn ăn uống thứ gì thì hãy thưởng thức đi, căn bệnh này không còn hy vọng gì nữa, e rằng chẳng kéo dài được bao lâu, theo kinh nghiệm của ta thì điều này rất rõ ràng, nếu sai, người có thể hạ biển hiệu của ta xuống”.

Khi quay về nhà, người bệnh phải đi qua chùa Kim Sơn, vì trời khuya quá nên đành ở lại đó qua đêm. Một lão hòa thượng đến bên anh ta quyên góp, anh nghĩ mình sống cũng chẳng được bao lâu nữa bèn đem tất cả số tiền mình có cho lão hòa thượng. Lão hòa thượng thấy dáng vẻ của anh ta như vậy thì nhìn kỹ mấy lượt rồi nói:

“Thí chủ! Có phải trong người có cái gì đó không ổn phải không?”

“Ngài nói đúng đấy, danh y nổi tiếng cũng nói ta chẳng sống được bao lâu nữa”.


Lão hòa thượng nghe xong, vừa cung kính vừa nói: “Lão tăng cũng có biết chút về y, hay anh hãy để lão thử giúp anh xem sao”. Người bệnh vui mừng hẳn lên, bèn để cho lão tăng khám bệnh, đồng thời kể rõ bệnh tình của mình cho lão tăng nghe. Sau khi khám xong, trong lòng tự khen y thuật của Diệp Quế quả là cao minh, bèn hỏi:

“Anh về nhà phải đi đường sông hay đường bộ?”

“Đi đường sông”.

“Vậy là tốt rồi, anh hãy làm theo những gì mà ta nói, bây giờ lại đúng vào mùa thu. Anh hãy mua một ít lê mới vừa được mang bán ở chợ rồi chất lên thuyền, dọc đường đi anh hãy ăn và ngủ trên chỗ lê đó. Đợi sau khi về nhà, số lê đó cũng được anh ăn hết, lúc đó ta sẽ kê một phương thuốc để anh uống thử xem sao”.

Một năm sau trôi đi, người bệnh không những không chết mà tinh thần ngày một tốt hơn. Anh ta lập tức đến nhà Diệp Quế dí dỏm nói: “Tiên sinh còn nhớ ta không? Ta vẫn chưa chết, mà còn có thể đến đây để hạ biển của ngài xuống”. Diệp Quế lúc này hiểu ra, bèn hỏi rõ đầu đuôi sự việc, và cũng không ngại ngùng gì hạ biển của mình xuống, dọn dẹp hành lý đến chùa Kim Sơn tìm thầy để học.

Sau khi tìm được lão tăng, vì sợ lão tăng không nhận mình làm học trò bèn giả vờ làm người làm thuê kiếm sống. Lão tăng thấy ông là người trung hậu, biết lễ nghĩa bèn giữ ông lại. Diệp Quế hàng ngày đều làm việc một cách chăm chỉ, dọn dẹp phòng trong, phòng ngoài sạch sẽ xong còn giúp lão tăng làm một số công việc khác. Ông chăm chú quan sát từng lời nói, từng hành động khám bệnh của lão tăng, từ đông y đến rất nhiều y thuật khác. Cứ như vậy nhiều năm trôi đi, Diệp Quế chăm chỉ phục vụ lão tăng và được lão tăng ngày một tín nhiệm.

Có một lần, một người mắc bệnh hiểm nghèo được khiêng đến chùa Kim Sơn, đúng lúc đó sư phụ không có ở chùa, bệnh tình của người bệnh lại rất nguy cấp, Diệp Quế đã học được cách chữa bệnh của lão tăng nên chữa khỏi được bệnh cho người đó.

Khi lão tăng quay về, vừa nhìn thấy đơn thuốc đã kêu: “Ngươi thật là giỏi, dám qua mặt cả ta. Ngoài ngươi ra còn ai dám kê đơn thuốc thạch tín có độc này”.

Diệp Quế vội vàng quỳ dưới chân sư phụ nhận lỗi, đồng thời giải thích tại sao ông lại làm như vậy. Lão tăng thấy Diệp Quế một lòng vì nghề y, lại khiêm tốn học hỏi, chịu khổ mấy năm liền, tôn kính bề trên, bèn đem tất cả những kiến thức mình có truyền lại cho Diệp Quế. Về sau Diệp Quế trở thành một nhà y học nổi tiếng, nhưng trong lòng ông luôn luôn giữ lòng biết ơn của mình đối với những người đã truyền thụ cho ông.

Lúc lâm chung, trong di chúc cho con cháu, ông dặn đi dặn lại: “Nghề y nên làm, mà cũng chẳng nên làm. Đầu óc sáng suốt, tư duy minh mẫn, đọc nhiều sách, sau đó mới có khả năng cứu đời; bằng không, ít có ai không giết người, vì bánh thuốc cũng như đao kiếm vậy. Ta chết, con cháu thận trọng, chớ xem nhẹ y đạo”.

Câu này đã nói rõ sự nghiệp y học là một sự nghiệp cao thượng cứu người giúp đời, lại cũng phản ánh đầy đủ thái độ trị học nghiêm túc của Diệp Thiên Sĩ.

Ông mất năm 1749, hưởng thọ 79 tuổi.

Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017

Đời thường!


Đến lúc chân chùn mối gỏi
Mới nhận ra đời nó thường thường
Thì điều ác đã tạo vô số. Mù mịt không đường đi lối rẽ, Đi đường nào cũng cụt, cũng què,
Gối mỏi chân chùn không bước nổi
Thân hình rệu rạo, tâm hoang mang... Đáng sợ. Lâu nay cứ thấy người già người ốm, mấy động tác nhẹ nhẹ họ không vận động được. Tâm mình nghĩ nó thường thường nên cố động viên họ làm cho kỳ được. Ấy vậy họ rất giỏi... Nghĩ đến lúc sống chết phân ly, tấm thân rệu rạo, tâm không phân định, phúc ít hơn hoạ thì phải kinh sợ thế nào. <ký sự mộng tưởng 28.8.2015>

Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

Hoài Thu em!

       
        Những giọt mưa tí tách qua khe cửa, ta bước vào đời nhau khi tiết trời khắc khoải sang thu. Sáng lập thu nghe những chú chim hót bên chậu cây bên phố nhỏ, chiều nghe mưa tí tách gõ vào lòng phố thêm rộn ràng. Thương em những buổi trưa hè nắng cháy, những đêm về mưa ướt lạnh đôi vai. Đêm nay mưa lại rơi, tiếng mưa tí tách trên mái nhà, từng giọt mưa trên hư không vô tận lốp bốp trên mái nhà như bản nhạc không lời.
       Ta ngủ gục bên chồng bệnh án, kinh thư dồn đã mấy ngàn năm, những cây thuốc tưởng chừng chưa gặp, những con bệnh vẫn còn thao thức. Đêm đêm ánh đèn leo lét xuyên qua đôi kính mờ thấy mỏi, mắt khô khô chớp vội dòng chữ nhòe chưa khô mực. Những tiên y còn in sử sách, còn dòng đời lũ lượt trôi lăn.
       Em dựa người bên con phố nhỏ, những đường chỉ khéo vắt qua mưa. Những bộ y mang đậm sắc màu, chiếc áo dài thơm mùi vải mới. Mỗi ngày qua dài như mỗi ngày, có mong cuối ngày ta gặp lại?
       Nét em cười dịu dàng thơ ngay, lén nhìn nhau rồi chợt mỉm cười, em ngại ngùng đỏ mặt ngoảnh đi, ta nghịch ngợm chọc em khẽ cười, ôm vào lòng ru nhè nhẹ nghe em. 
        

Thứ Tư, 23 tháng 8, 2017

Người biết sống


Sống không chỉ là ăn uống và hít thở mà phải “Biết Sống” mới là Người Biết Sống.
Sống lâu và sống đẹp thì ai cũng thích, nhưng làm thế nào để có được cuộc sống ấy?
Muốn sống lâu và sống đẹp, ta cần thực tập hết lòng một trong những điều sau đây:
– Giữ tâm bình thản, trước những biến động của cuộc sống.
– Đừng khởi tâm sân hận đối với những gì bất như ý xảy ra với mình.
– Đừng khởi tâm tham đắm đối với những gì của mình và không phải của mình.
– Đừng khởi tâm não hại người hại vật.
– Sống hết lòng và chân thật, mặc chuyện đời dối trá.
– Sống tỉnh táo, không đua đòi, mặc chuyện đời chen lấn say mê.
– Ăn uống có tiết độ, nhai nhuyễn và nhất là đừng sử dụng những thực phẩm có hóa chất và đua đòi theo cảm giác.
– Phải biết thực tập thiền hành mỗi ngày. Thiền hành là đi với tâm thư thả tĩnh lặng; đi không nghĩ điểm đến, và đi hết lòng trong mỗi bước chân.
– Thực tập mỉm cuời với những bông hoa và trẻ thơ mỗi ngày.
– Đừng nghe và nói những câu chuyện vô ích.
– Hãy nỗ lực làm với những gì mà mình nghĩ là đúng nhất, để tránh tâm ân hận và giữ tâm thoải mái trong khi làm.
– Thực tập mỉm cười với những gì vui buồn của quá khứ, khi chúng hiện về trong tâm ta hay trong khi ta ngồi một mình tĩnh lặng.
– Đừng so sánh mình với người, hay gia đình mình với gia đình người, hay quốc gia nầy với quốc gia khác, vì sao? Vì nhân duyên nghiệp báo giữa đời nầy không ai giống ai, không gia đình nào giống gia đình nào, không xứ sở nào giống xứ ở nào, nên ta không cần phải so sánh, khiến tâm ta sinh ra mặc cảm hay đua đòi mệt mỏi, mà chỉ cần nghĩ tới những gì tốt đẹp và nỗ lực thực hiện để cái đẹp do ta nghĩ đó, trở thành hiện thực trong đời sống của ta, dưới nhiều hình thức sống động khác nhau.
– Đừng để ý đến chuyện xấu của người khác, vì người ấy không phải là mình, nhưng khi nghĩ đến điều xấu của người khác, thì điều xấu trong tâm mình có cơ hội khởi lên, làm cho tâm mình vẩn đục và làm cho nét mặt của mình mất đi thánh thiện tươi vui.
– Ta phải biết thực tập lắng nghe và học hỏi. Học hỏi từ cuộc sống và lắng nghe những biến đổi từ các cảm thọ và từ những chủng tử vận hành trong tâm thức, trong từng nhịp thở có ý thức của mình, để có khả năng biết rằng, những gì ta không muốn người khác làm cho mình, thì mình cũng đừng bao giờ làm cho người khác.
– Đời người không phải là một trăm năm, mà chỉ tồn tại trong từng hơi thở, nên ta phải sống đẹp, sống hết lòng và thảnh thơi trong từng hơi thở của ta, để mỗi hơi thở của ta đều có khả năng đưa ta đi đến đời sống cao thượng. Một đời người được xem là lãng phí, là vì họ lãng phí ngay trong từng hơi thở của chính họ.
– Ta phải biết nuôi dưỡng ý thức sống cùng và sống với, nếu không có ý thức nầy, ta sẽ bị cảm giác cô đơn đánh lừa và ta sẽ bị chết đói ở trong cảm giác ấy.
– Ta đừng khởi tâm tranh giành với bất cứ ai ở trên cõi đời nầy, vì ở trên đời nầy không có ai là số một cả và chẳng có ai là quan trọng cả. Số một và quan trọng chỉ là những ảo giác do ngã tưởng biến hiện.
– Ta phải thực tập để nhìn thấy tính chất vô thường của vạn hữu, nên ta biết ở giữa đời không có ai xấu và tốt một cách quá đáng, vì mọi sự xấu tốt ở trên đời đều tự thay đổi khi có cơ duyên, khiến cho đời sống của ta không rơi vào cạm bẫy của sự hy vọng hay thất vọng quá đáng.
– Ta thực tập để tự biết khả năng và giới hạn của mình trong lúc tiếp xử với mọi người và muôn vật, để khỏi rơi vào những lầm lỗi đáng tiếc, khiến về sau dẫn sinh tâm ân hận.
– Ta phải thực tập hạnh đầu tư những gì tốt đẹp vào tâm thức ta và vào trong cuộc sống của ta, đó là hạnh đầu tư có ý nghĩa và lâu dài nhất.
– Ta phải biết đầu tư và kinh doanh những gì tốt đẹp trong tâm thức ta, khiến nguồn vốn ấy phát triển lớn mạnh ra trong đời sống của ta, trước khi ta bắt tay kinh doanh bất cứ lãnh vực lợi nhuận nào trong xã hội.
– Ta hãy thực tập nghĩ đến những gì tốt đẹp mỗi ngày khi mặt trời lên và sau khi mặt trời xuống núi.
– Mỗi ngày ta phải biết dành một giờ để thực tập làm những việc khó làm, nhằm nuôi dưỡng những ý chí và nghị lực trong ta. Chính ý chí và nghị lực giúp ta vượt qua những khó khăn và thành công trong cuộc sống.
– Cuộc sống lâu dài và đẹp nhất là cuộc sống được nuôi dưỡng bởi tình yêu giản dị.
Tâm Ngôn

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

Thu buồn lên mắt em thơ!



Sáng lành bên góc phố nhỏ, mưa rơi từng cơn, Nhớ câu hát

"Trời Thu buồn lắm ai ơi !
Gió bay trên tóc...tưởng người năm xưa...
Thời gian bao chuyện nắng mưa
Đường hoa thương nhớ...người chưa thấy về..."

     Hôm bữa cùng em về trên phố, trời lắt phắt mưa bay, những giọt sương thu hòa vào trong mưa đưa hương hoa sữa đầu mùa thoang thoảng bay trong đêm muộn. Thời gian như chậm lại, tay cũng điều khiển xe chầm chậm lại để cùng nhau cảm nhận từng giây phút của đêm. Những giây phút dường như chẳng quay lại bao giờ nhưng chẳng hề mất đi.
       Sau những li trà chào buổi sáng, mình mang bình đi tưới cho những cây hoa đợi mùa nở. Những cây hoa nhỏ trồng trên tầng 5 của một góc phố, dường như nó tiếp thêm sức sống cho nơi đây. So với những không gian khác thì những loài cây ở đây luôn được hưởng ánh sáng tán xạ, chứ không được hưởng ánh sáng trực tiếp, sự phát triển cũng có phần chậm hơn và ta càng phải chăm chút cho các bạn ấy mỗi ngày như chăm sóc cho tình yêu của mình vậy.
       Những viên thuốc chạy dài trên máy lăn xuống tràn tròn xoe đen nhánh, những viên thuốc được kết tinh bằng tâm huyết, sự chăm chút cho từng công đoạn. Khi Thầy ra đơn xong, rồi hốt thuốc - lựa những dược phẩm tốt nhất, sạch nhất. Sau đó mang sáy cho khô. Trải qua công đoạn nghiền bột, ray bột cho thật nhỏ, khi bôt đạt được độ mịn nhất định, để cho bột hả bớt nóng. Tiếp đến đi nấu mật ong, nấu mật ong cũng cần phải có kỹ thuật. Pha thêm bao nhiêu nước, khi nấu phải quáy liên tục, hớt bọt bẩn và nhiệt độ cũng vừa phải. Khi nấu mật ta phải chú ý đến độ keo của mật phù hợp với loại thuốc mình đang làm. Sau khi mật được sẽ để bớt nóng một chút và trộn vào bột. Vừa trộn vừa đánh cho thật đều, thật nhuyễn. Công đoạn nhào bột cũng không kém quan trọng. Bàn tay của người nhào bột sẽ cảm nhận được độ dẻo vừa phải cho bột, bột không bị nhão quá, không bị khô quá sau một quá trình nhào. Công đoạn này phụ thuộc vào kinh nghiệm của người nhào bột sẽ cho ra cục thuốc dẻo mà không bị dính tay quá do nhiều mật. Sau khi bột đã nhào thật nhuyễn và dẻo sẽ đập cho thuốc được nén lại với một lực nhất định. Khi đập ta phải dùng loại cối đã có lòng hơi lõm một chút phù hợp với viên thuốc ném. Lực ném vào cộng với độ cong của chiếc cối đá tạo nên lực hướng tâm khiến cho viên thuốc được chắc hơn, các mảnh bột của mỗi loại dược liệu sẽ được hòa quện vào nhau tạo thành quánh thuốc mang hương vị mới.
       Bệnh nhân sáng nay là một nữ giới đã ngoài 30 tuổi. Dom bề ngoài có vẻ đậm đà khỏe mạnh, nhưng nhìn sâu vào là da nét mặt thấy có phần nghi hoặc. Sau vài lời trò chuyện, khai thác tiền sử, bệnh sử mới hay trong dáng người ấy có bao nhiêu điều đối nghịch lại với các vóc dáng ấy. Cô ấy có biểu hiện của teo buồng trứng sau khi một vài lần siêu âm thì phát hiện ra, mất ngủ triền miên, hay lo nghĩ và uất giận với gia đình đồng nghiệp. Sát mạch thấy khí huyết trì trệ, mạch trầm sắc, trọng án thấy mạch yếu đi lại không hoạt bát, lục bộ bất ổn, tâm bộ bất hòa. Sau thời chẩn bệnh kết luận cô ấy bị lý hư hiện, can uất khi trệ mà sinh ra các chứng trạng trên. Tâm bộ bất hòa do can bộ uất kết không tàng trữ huyết đễ dưỡng tâm dẫn đến mất ngủ liên miên. Phụ nữ chủ về huyết, nam nhân chủ về khí. Khi nữ mà không mạnh về huyết thời ảnh hưởng đến chức năng sinh sản. Tất sẽ có bệnh về sinh dục sinh sản. Bào cung là nơi gìn giữ nuôi dưỡng thai nhi, noãn sào là buồng trứng có chứng năng phóng noãn khi đến kì để kết hợp với tinh người đàn ông mà thành thai. Nhìn trên gương mặt của mỗi người ta cũng có thể hình dung được cái mũi ấy là cái tử cung cò hai con mắt nhìn như hai buồng trứng vậy. Mất thấy trắng, con ngươi nhỏ, ắt noãn sào có bệnh. Phụ nữ suy nghĩ nhiều làm tổn hại tỳ vị, tì vị không chuyển hóa được ngũ cốc thành tinh huyết ắt khí huyết kém, cộng với lao động vô độ không nghỉ ngơi lâu ngày bể huyết cạn dần mà sinh ra bệnh về huyết, tiếp đến do sinh hoạt đi lại gìn giữ chẳng được khoa học mà ảnh hưởng đến mạch xung mạch nhâm, mạch đới dẫn đến noãn sào teo lại. Ví như cây chẳng hút đủ dinh dưỡng khi ra nụ kết hoa chẳng được mà nụ tự héo mà rụng lúc còn non vậy...
        Chia tay bệnh nhân rồi động lại trong tâm trí những điều vô hình khó tả. Những viên thuốc được sấy trong lò đã đạt đủ độ ẩm. Đóng lại từng gói như tâm tư của người lương y gửi gắm nơi tế bào của từng con bệnh.

Thứ Sáu, 11 tháng 8, 2017

Ớt thảnh thơi

      
     
Sáng nay nở nụ cười chào đời dưới ánh nắng vàng. Gió nhẹ luồn qua từng làn da thớ thịt thấy man mát. Những bàn chân cắm sâu vào đất vững chãi qua từng cơn gió mạnh. Ấy vậy hôm cơn bão số 3 cũng làm tớ nghiêng nghiêng vài độ, những chiếc lá gốc cũng úa rồi rụng đi để nhường chỗ cho những chiếc lá mới nõn nà.
       Những hôm nắng gắt làn da trở nên khô ráp, những chiếc lá ủ rũ khi chiều xuống. Mất một hồi lâu khi đuợc tiếp nhận những giọt nước trong lành thì những chiếc lá trỗi dậy xanh mơn mởn.
Phía dưới cây chua me tím đang vươn dậy sau những ngày nắng gắt. Bạn ý được trồng ngay dưới chân tớ. Hôm đầu tiên bạn ý nảy mầm đẩy nứt lớp đất ra ba bốn mảnh rồi nhô lên cái vòi nhỏ xinh xinh như chiếc vòi của chú voi con đáng yêu. Từ chiếc vòi ấy toả ra một bàn tay ba ngón, đó là một chiếc lá với mỗi góc là 3 nhánh lá kép. Nó rất giống với cây 3 lá với chiếc cánh tay dài vươn lên đến 10-15cm.
      Hôm nay đã có ba chùm nụ chui lên từ đất, chắc chỉ vài ngày nữa là các bạn ấy sẽ nở hoa thôi. Hoa của bạn ấy xinh lắm, không trắng muốt như mình mà một màu tím hồng với những tua nhị bé tí vàng óng ả. Ở xung quanh còn có bạn Sống đời luôn nở hoa đỏ chót quanh năm, hoa của bạn ấy từng chùm đỏ rực như những chùm hoa phượng vĩ nhưng mỗi bông hoa chỉ có bốn cánh mà thôi. Còn có bạn Mười giờ, bạn Thiên Lý, bạn Trúc Nhật, bạn Lưỡi hổ, bạn Hoa nhài thơm ngát.... Ôi nhiều bạn quá.
      Mí hôm nay trời nắng quá, chúng tớ được hứng thật nhiều ánh sáng, làn da trở nên mịn màng và xanh đậm đà hơn. Ngoài kia những chiếc xe qua lại bên phố ầm ầm, chiếc đi khoan thai chiếc đi vội vã còn có khi đụng nhau rồi làm phiền đến chủ xe phải dừng lại để xô xát với nhau nữa... Chúng tớ ở đây trầm tĩnh chứng kiến và ghi nhận bao nhiêu điều thú vị. Mỗi sáng thức dậy mỉm cười như những đoá hoa, đêm đến thủ thỉ tâm tình dưới đêm trăng thanh vắng nhẹ nhàng mà an vui.
[[[÷ỚT÷]]]

Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017

Hạ vẫn còn đó

Buổi sáng tinh sương, những chú chim ca hát bên làng đã thức giấc tự bao giờ. Ánh bình minh đã tỏ rạng và những tia nắng đang ửng hồng khi sớm mai. Gió nhè nhẹ theo từng làn mây sớm, mấy cây hoa bên hiên nhà thường hay ngủ gục mỗi lúc nhiệt độ tăng cao, rồi lại tỉnh hồi sau mỗi chiều mát. Ấy thế mà mỗi ngày sự tồn tại và lớn lên của nó không hề hấn gì.
Hà nội tháng 6, đúng ra mọi năm thì bây giờ là tiết tháng 7 rồi nhưng năm nay có tận hai tháng sáu cơ. Thi thoảng vẫn có mưa, nhưng cái nắng vẫn làm cho thành phố bừng lửa lên từng con đường góc phố. Mấy cây xanh bên cửa sổ không thể làm mát nổi một khu nhà, có lẽ vì cây xanh ít quá.
Mới sớm tinh sương mà trời trong xanh lắm, từng làn mây trắng hững hờ trôi trên tầng không xa ngút. Những đám mây trắng bồng bềnh như tóc mẹ, có thể chiều nay thôi sẽ chuyển thành đám may đen kịt và rơi những hạt mưa xuống đất mẹ.
Đêm qua nghe vọng trong màn tối những phút xao lòng, cảnh vật như chìm đắm bao trùm quanh một thế giới khác. Hồn du đãng nơi miền đất khách, bỏ lại thân nơi tận cùng rã rời. Ôi những chuyến du hành xuyên thời gian qua màn ảnh nhỏ để bình minh ngồi gõ nhịp thở qua đêm dài...
Tia nắng xuyên qua ô của kính xói vào trong ánh mắt như mũi kim thời gian xuyên thủng, thời gian lặng lẽ theo cơn gió man mác. Gió nhè nhẹ như lòng người ngày mới, những chiếc xe chậm rãi nhường nhau qua phố nhỏ. Một sáng an lành, từng bước chân thảnh thơi trên đất mẹ thương yêu, nhớ...

Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

Tâm Bình An Trong Hiện Tại


      Chuyện xưa kể rằng, có một vị vua ngày đêm lo lắng về sự an nguy cho vương quốc của mình, về kho báu của mình, và đặc biệt về ngai vàng của mình. Ông không tìm thấy bình an trong cuộc sống; các vị quan trở nên mối nghi ngờ, và tương lai trở nên nỗi ám ảnh sợ hãi cho ông.
Từ chốn cung điện nhìn xuống đám dân nghèo, ông cảm thấy như thèm muốn được như họ, vì ông thấy họ toát lên nỗi đơn sơ, chất phát và không lo lắng cho tương lai. Quá tò mò lối sống của dân nghèo, vị vua quyết định hóa trang thành người ăn mày để tìm hiểu nguyên nhân nào đã làm cho những dân nghèo được bình an và không lo lắng.
      Ngày kia, vị vua giả dạng người ăn mày gõ cửa một người nghèo để xin ăn. Người nghèo mời người ăn mày vào và cùng chia sẻ một ổ bánh mì với thái độ hạnh phúc và yêu đời. Vị vua giả dạng hỏi, “Điều gì đã làm ông hạnh phúc như vậy?” Người nghèo đáp, “Tôi có một ngày rất tốt. Tôi sửa giày và kiếm đủ tiền để mua ổ bánh cho buổi tối nay.” Vị vua giả dạng hỏi tiếp, “Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu ngày mai ông không kiếm đủ tiền mua bánh mì?” “Tôi có niềm tin vào mỗi ngày. Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.” Người nghèo đáp.
      Sau khi ra về, vị vua muốn thử niềm tin người thợ giày. Ông ra lệnh cấm những người sửa giày dép hành nghề. Khi biết mình bị cấm hành nghề sửa giày dép, người thợ giày nhủ thầm: “Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.” Ngay lập tức ông thấy một vài phụ nữ đang gánh nước ra chợ bán rau, ông xin được gánh nước thuê cho họ. Và hôm đó, ông kiếm đủ tiền để mua bánh mì cho buổi tối. Tối đến, vị vua dưới dạng người ăn mày thăm người nghèo. Người nghèo vẫn thái độ ung dung, hạnh phúc với ổ bánh mì của mình. Hôm sau, vua ra lệnh cấm không cho phép hành nghề gánh nước thuê. Và cứ như thế, người nghèo đã thay đổi nhiều nghề khác nhau, nhưng nơi ông vẫn luôn có sự bình an và tin tưởng vào triết lý sống từng ngày cùa mình. Còn vị vua vẫn không thể nào hiểu nổi sự bình an và niềm tin của người nghèo kia. Mỗi lần bị cấm hành nghề, người nghèo vẫn thản nhiên tin rằng, “Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.”
       Vì quá tò mò trước triết lý sống của người nghèo này, vị vua ra lệnh và dàn xếp để người nghèo làm lính cho cung điện. T hật đáng thương, người nghèo không được phát lương hằng ngày, nhưng hằng tháng. Dầu vậy, ông đã bán lưỡi gươm và có đủ tiền để mua bánh mì cho một tháng. Tối đến, ông vẫn có bánh mì và vẫn hạnh phúc. Vị vua giả dạng thăm ông và hỏi, “Hôm nay ông làm nghề gì mà kiếm tiến mua bánh mì?” “Tôi được làm lính cho vua.” Người nghèo đáp. Ông cũng đơn sơ kể rằng, “Làm lính nhận lương mỗi tháng, nên tôi đã bán lưỡi gươm thật và đủ tiền để mua bánh mì cho một tháng. Sau khi có lương, tôi sẽ chuộc lại lưỡi gươm và như thế tôi sẽ có cuộc sống tốt hơn. Hiện nay tôi đang dùng lưỡi gươm bằng gỗ.” Nhà vua giả dạng hỏi tiếp, “Nhưng nếu ông phái rút gươm ra vào ngày mai thì sao?” Người nghèo vẫn thản nhiên, “Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.”
      Quả thật, hôm sau người ta bắt được một tên trộm và bị kết án xử chém. Vua yêu cầu người nghèo trong trang phục lính thực hiện việc này. Vì nhà vua biết rằng, với lưỡi kiếm gỗ, người nghèo này sẽ không thể thực hiện được việc này, và như thế để xem thử niềm tin vào triết lý sống từng ngày của ông có thể giúp ông hay không.
       Tên tử tội quì mọp xuống chân anh lính và thống thiết van xin được tha mạng vì còn vợ và con nhỏ. Anh nhà nghèo trong tranh phục lính nhìn đám đông xung quanh và hô lớn tiếng. “Lạy Đấng Tối Cao, nếu người sắp bị hành quyết này là người có tội, thì xin cho con được phép thi hành lệnh của vua. Nếu người này vô tội, xin hãy biến lưỡi gươm này thành gươm gỗ.” Ngay tức khắc, anh rút lưỡi gươm và lưỡi gươm anh cầm trên tay là lưỡi gươm gỗ. Đám đông đồng thanh la lên: “Đây là phép lạ,” và người bị kết án được tha. 
          Vị Vua truyền lệnh tha tên ăn trộm đồng thời tiến đến người lính nghèo thú nhận rằng. “Trẫm chính là người ăn mày mỗi tối tại nhà ngươi. Từ nay trở đi, trẫm muốn ngươi là bạn và là quân sư cho trẫm.”
                       Bạn thân mến,
“Ngày từng ngày, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.” Thế đó, cuộc sống chỉ thực sự tồn tại trong hiện tại, chứ không ở trong quá khứ hay trong tương lai. Cái triết lý của anh nhà nghèo ấy là triết lý thực và có giá trị hơn vàng bạc, địa vị, nhan sắc, và quyền lực. Dù giàu có và quyền lực bao nhiêu đi nữa, nhưng nếu bạn không sống hôm nay, thì bạn không cảm nếm được giá trị của cuộc đời.
Nếu bạn không sống cho giây phút hiện tại, thì cuộc đời của bạn vẫn như là những chuỗi ngày kiếm tìm, rượt bắt cái bóng “an toàn, hạnh phúc” một cách vô vọng. Thật hữu ý và hợp tình khi danh từ tiếng Anh “present” mang nghĩa “quà tặng” và cũng có nghĩa “hiện tại.” Như vậy, hiện tại là quà tặng. Ai không sống trong hiện tại là tự mình khước từ quà tặng. Khước từ quà tặng, tức là khước từ niềm vui, hạnh phúc, bình an, và tự chủ ngay trong từng giây phút này của đời mình.
Chúc bạn sống giây phút này, ngay bây giờ thật tràn đầy, sung mãn
Namo Buddhaya
___((copy fb TTT))__

Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

Nhớ mùa Thu

Có một người con gái, đi vào trái tim ta, trong hơi thở thật thà.
Mỗi ngày đêm chưa qua, chưa nghe tiếng em là, trái tim ta thổn thức.
Có một người con gái, mang hình dáng của người, sẽ cùng ta sống mãi, đến độ tuổi tóc phai.
Nàng là người con gái, đã gài vào ngực ta, giữa băng giá cuộc đời, những bông hoa tình ái.
Có một mùa thu đến, nàng tặng một khúc ca, của tình yêu đôi lứa, của chim trời hát ca.
Mỗi ngày trong trang sách, bóng dáng em hiền hòa, trong y án thoảng qua.
Em mang tên mùa thu, mùa miên man nỗi nhớ, những giọt sương mang sầu, những cơn mưa đổ máu, trong mắt em đậm đà.
Nhớ!


Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2017

Hà nội ngày mưa



Từng dòng nước mắt trời xanh
Đổ xuống đất mẹ hóa thành cơn mưa,
Đây là giọt lệ ngày xưa
Hôm nay tưới mát ruộng dưa cho đời.
Này đây nét sầu không lời
Cũng thành mưa pháp giữa thời ngây ngô.
Giọt mưa trên má em thơ
Cũng thành giọt mặn qua bờ môi xinh.




___
Câu chuyện Tưới dưa cho người
http://www.sachhayonline.com/…/co-h…/tuoi-dua-cho-nguoi/2378

Quán thế âm Bồ tát của đời thường

Quan Thế Âm Bồ Tát sử dụng hạnh lắng nghe của mình, để lăngs nghe sự đau khổ trong thế gian mà đưa ra những phương tiện cứu giúp hướng dẫn chúng sinh theo con đường chánh đạo, biết lìa khổ đạt an vui. Con người được Thai sinh ở cõi đời này, khi mới chào đời đã mang theo tiếng khóc, khi lìa đời cũng không rời những giọt nước mắt chia li. Cuộc sống của con người tiềm tàng hằng vô số nỗi thống khổ do nghiệp tạo và nhân quả chi phối. Sự hướng dẫn con người  đến sự tu tập, buông bỏ tham lam - sân hận - si mê, chuyển hóa những khổ đau thành niềm an vui. Thực tập từ bi và trí tuệ để chuyển hóa những điều ấy trong mỗi chúng ta.
Bồ Tát Quan Thế Âm luôn lắng nghe và sẻ chia hướng dẫn cho con người đi theo con đường an vui. Vậy vị Bồ Tát ấy ở đâu trong trong thế gian đầy những sự bi thương này?
Không chỉ có những người hoàn toàn hạnh phúc mới có thể giúp người khác bớt khổ đau. Những người hạnh phúc hơn đều có thể giúp người ít hạnh phúc được hạnh phúc hơn.

Hoàng hôn non

Chưa đi hết nửa đoạn ngày
Hoàng hôn chưa đến lưng mây đã già
Sống được đôi chút ngày qua
Ngó trong tâm thức vẫn là trẻ con.

Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

Gửi em tình anh


Xin gửi cho em tia nắng vàng dưới hàng cây xanh lá,
Gửi cho em cơn gió lạ khẽ đung đưa mái tóc em khi chiều xuống.
Xin gửi cho em những an lành mỗi sớm mai thức giấc,
Gửi cho em những nụ hồng yêu thương vào giấc ngủ ngoan.
Xin gửi cho em những chân tình từ trái tim người trai trẻ,
Gửi cho em bờ vai gầy vững chãi tình thương yêu.
Gửi cho em đôi bàn tay dày ấm áp tình anh,
Xin mưa đừng làm ướt bờ mi em dịu hiền
Xin nắng đừng làm đôi má em ửng hồng.
Xin những yêu thương dại khờ chấp thành kỷ niệm,
Xin những dỗi hờn thơ ngay làm tình yêu thắm lại,
Xin những khó khăn hóa thành sức sống để tình em thêm nở hoa.
Tặng cho em tình anh thật thà!

Thứ Bảy, 27 tháng 5, 2017

Tháng 5!

Tháng 5!
        Những ánh nắng chói chang, những cơn gió lào ấm áp. Ánh nắng vàng trải khắp trên cánh đồng lúa quê hương. Nắng tháng 5 hẳn đã làm cho mà xanh bạt ngàn của lúa giờ đây đã úa vàng. Những bông lúa nặng trĩu ưu tư, rủ xuống lòng mẹ rồi nhè nhẹ đung đưa theo làn gió chiều hôm. Nắng chiếu qua những hàng phượng thắm, đốt cháy lên những ánh lửa hồng. Những ánh lửa của niềm tin và hy vọng. Ngọn lửa đỏ rực trong nắng vàng, những cành phượng đỏ rạo rực đang hừng hực trong tim của lứa tuổi học trò. 
       Cánh phượng vội vã hội tụ dưới sân trường đầy nắng. Mùa chia tay đã tới; đây là mái trường thân yêu, dòng thơ bụi phấn in đậm chưa mờ, kia xa xa những bước chân chầm chậm theo bóng thầy yêu dấu. Xa cách rồi, những giọt nước mắt lăn trên má, những giọt nước mắt của sự khát khao đầy hy vọng và tràn ngặp yêu thương ấy. Mái tóc thơ nhẹ bay bay, bông hoa bằng lăng cà trên mái tóc người yêu thuở nào. Lặng ngồi nơi đây, qua khung cửa sổ chiếc diều lặng im bất động giữa bức tranh thiên nhiên có nắng và gió, trên khung trời xanh thẳm bao la và những chú chim đang bay lượn hát ca. Những dòng lưu bút nhạt nhòa trên trang sách cũ. Mùa hè đã tới, tiếng ve như giục giã lòng người, sao thổn thức bồi hồi trong tim.
Những tà áo dài trắng tinh, những bôm hoa tim tím như tình đầu chớm nở. Một màu trắng trinh nguyên, một tình yêu trong sáng. Tuổi mười tám ơi như những trang giấy trắng, lưa thưa ép trong trang những cánh bằng lăng tím…
     
Một chiều nay, một chiều xưa! Nhìn bông lan trắng tim tím lòng khắc khoải về những ngày hè. Lại một chiều ta nhẹ qua con phố nhỏ dưới bóng phượng thênh thang, bên những tràng bằng lăng tím. Ta bước qua bao nhiêu chặng đường , ghi trong trang giấy những bước chân cuộc đời. Lại một mùa hè tháng năm, khi nào ta mới như trang giấy trắng, không một dòng nhật ký, không một nét bút, không một tâm hồn nhưng chứa đựng và in dấu tất cả!
27-5-2014

Thứ Hai, 22 tháng 5, 2017

Mạc đãi lão lai phương học đạo

Nói với thiên hạ bao điều hay về không nói được với cha mẹ một lời tử tế!
       Ở xã hội ngày nay chúng ta vì miếng cơm manh áo mà làm bao nhiêu điều bao nhiêu việc, từ việc đầu óc đến việc chân tay. Trong đó có những việc giúp cho người khác được an vui, được hạnh phúc rồi họ trả phí cho mình. Chúng ta có thể nói ngon ngọt với khách hàng, có thể chấp nhận được mọi sự mắng nhiếc hay xỉ vả nào mà vẫn vui cười với họ. Nhưng trái ngược lại chúng ta lại không nói chuyện với cha mẹ mình bằng những sự yêu thương rồi để những khổ đau ngày càng xâm nhiễm vào cuộc sống.
       Truyền thông gia đình là một điều khó khăn đối với mỗi chúng ta. Mỗi gia đình có mỗi hoàn cảnh khác nhau. Nêu tình thương yêu gắn kết trong đó cũng khác nhau. Âu cũng đều do nhân quả tạo tác mà thành, cũng chẳng biết than trách ai cho bằng lòng. Người biết tu đạo sớm nhận ra những điều như vậy để hướng mình đến sự tu tập, hóa giải những sự sầu hận khổ đau trong cuộc sống, điều ấy thật quý biết bao. Chúng ta thường khuyên anh em bạn bè bằng những lời lẽ ái ngữ, nhưng về với cha mẹ lại nó những lời cục mịch trống không, rồi tỏ thái độ này nọ với đấng sinh thành để rồi không khí gia đình thêm phần trĩu nặng điều ấy chẳng phải đáng buồn hay chăng.
       Những người tu tập huân dưỡng đạo đức, đều hiểu rằng cái hiếu đối với cha mẹ như long thành kính mà cúng dường lên chư Phật mười phương. Chúng ta chỉ vì những điều không ưng ý mà trách mắng mẹ cha, làm mẹ cha buồn khổ, hỏi Phật có buồn không. "Bách hạnh hiếu vi tiên", trăm hạnh, hạnh hiếu là đứng đầu. Liệu chúng ta có suy xét về điều này hay không?
       Cha mẹ hẳn là người gìa hơn ta, là người yếu hơn ta mỗi ngày, là người kém minh mẫn hơn ta. Chẳng kể chi về những công lao như biển cả, như Núi Thái Sơn mà mẹ cha đã cho ta. Những điều ấy còn chẳng hề vương vấn lại trong trí óc của những bậc sinh thành, nó giống như cát bụi gió thoảng mà thôi. Chúng ta chẳng hề nhớ công ơn ấy mà thường hay vì tính khí của mình mà mắng nhiếc cha mẹ đủ điều. Nào là cơm không ngon, canh không ngọt, nào là nhà không sạch, nước không nấu, nào là ở bẩn dơ giấy, nào là thói này tật kia.. ôi cũng muôn vàn...
      Đời người có 2 lần trẻ con, là lúc còn thơ và lúc về già. Lúc về già các tế bào não dần lão hóa đi, chân tay chậm chạp,sự minh mẫn không còn nữa thì sự nhầm lẫn ấy cũng chẳng có gì ngạc nhiên, tự vấn ta có già chăng? Những lúc già, bệnh như vậy mà Đức Thế Tôn kêu phụng dưỡng cha mẹ, ta chẳng phụng hành thì chẳng khác nào bất giáo. Vậy thì chuốc lấy khổ đau chỉ trong sớm muộn mà thôi.
       Những ai mẹ cha còn khỏe mạnh, còn chăm lo được cho con cho cháu thì chẳng phải là phúc bao đời hay sao? Có những gia đình khi tuổi còn trẻ đã chết cha mẹ, có những người phải lo cho cha mẹ lúc vừa mới thành niên ấy chẳng phải người kém may mắn hơn chăng. Cha mẹ ta còn khỏe, ta bận việc đời mà chẳng đoái hoài đến cha mẹ, chẳng phụng sự được sớm chiều rửa mặt ngâm chân cho cha mẹ, hơn nữa cha mẹ còn phụ giúp chúng ta nhiều điều trong cuộc sống. Thật là Bồ Tát của chúng con.
       Nhưng rồi sao, có những người con cứ mãi cho mình là chúng sinh, mải mê coi cha mẹ là đấng cứu thế mà phải lo cho ta từng miếng cơm manh áo, không vừa lòng là nổi sùng, sân hận lên làm cha mẹ buồn đau.
       Nhỡ một mai ta già, con cái sẽ đối xử với ta ra sao? Trong cuộc sống, ai cũng tu, ai cũng sửa sai. Nhưng theo lý thuyết, sai của người trẻ thì dễ sửa, sai của người già thì khó. Nhưng thực tế lại ngược lại, người trẻ đã sai lại càng sai, còn người già đã sai lại càng chín. Trẻ khỏe, có sức, có trí chẳng buông chấp ngã được huống hồ người già làm sao mà buông cho nổi.

"Mạc đãi lão lai phương học đạo, 
Cô phần tận thị thiếu niên nhơn." ( Cổ Đức ) 
Tạm dịch: Chớ đợi tới già mới học đạo, Mồ hoang lắm kẻ tuổi còn xanh.
Người xưa đã căn dặn, ta nay còn trẻ học đạo chẳng hành thì đến lúc mồ xanh cũng phí đời. Nay có vài lời để nhắn nhủ lòng mình mỗi lúc gần mẹ cha.

Chủ Nhật, 21 tháng 5, 2017

Mưa!


      Nghe mưa tí tách rơi xuống lòng phố. Ngồi quay lưng lại với màn đêm, từng hạt mưa xuyên qua ô cửa hẹp rơi trên vai như càng nặng trĩu. Cả tháng vào hè, những cơ mưa bất chợt chẳng làm phố dịu đi cơn nóng bức. Tiếng ve sầu hòa lẫn tiếng mưa hỏi có sầu chăng?
Sau đêm nay chắc những cánh phượng đã nhuộm đỏ những con đường, bằng lăng tím phải chăng cũng rũ rượi tan tác.
      Tuổi học trò nhỏ đã qua đi chóng vánh, những ký ức xưa dần tàn tạ trong tâm hồn đứa trẻ lớn. Thời gian đang trôi đi hay đang trở lại khi giữa lưng chừng tuổi đời. Điểm bắt đầu và kết thúc có gì khác nhau. Thuở nằm nôi như tờ giấy trắng, lúc sương nhuộm trắng mái tóc thì vô tình cũng nhuộm trắng cuộc đời.
      Vậy là cơn mưa qua đi, một chút thôi cũng như liều kích thích đối với cỏ cây đã khô hạn lâu ngày. Chắc chúng sẽ vui và xanh tươi lắm. Chẳng biết gỗ đá kia thấy mưa có buồn vui.
      Ánh đèn đêm thành phố vẫn loang lổ trên khoảng không tĩnh lặng, còn ta ngồi bận rộn mớ chiêm bao. Hoa chẳng nói mà hương thơm lan tỏa, mưa chẳng nói nhưng cũng khiến lòng đầy vơi. Tự cột mình với mưa nắng cuộc đời, cũng buồn vui với gió trăng muôn nơi. Kệ thời gian rồi cũng hóa đá thôi.

Thứ Năm, 11 tháng 5, 2017

Sám hối



MÌnh đã sống đến đây tuổi, đã từ bỏ vô số thứ sao còn đắm chắp vào những thứ như lời khen tiếng chê, hay sự mỉa mai. Còn tham đắm vào những thứ dục lạc của thế gian, không hộ trì các căn, buông lung ấy chẳng phải đưa đến lúc tận diệt hay sao. Cuộc đời đã đầy những đau khổ rồi, mình còn thêm mắm muối vào cuộc đời mình để làm gì nữa. Chuyện của người khác đã không can thiệp vào rồi thì còn nghĩ đến làm gì, mọi sự đều có nhân duyên và nhân quả của nó. Hãy bớt đi tham sân si mà sống một cuộc đời đầy trí tuệ và từ bi. Đã từ bỏ bao nhiêu con đường vật dục để đi vào con đường y đạo sao còn mê lầm như vậy.

Chủ Nhật, 7 tháng 5, 2017

Hãy cầu nguyện



      Hãy cầu nguyện cho tình ta, dù một ngày đời đã vỡ tan, cầu nguyện cho sự yên vui hằng cửu của mỗi người, cầu nguyện cho sự tình cờ sầu hận đã đưa chúng ta lại gặp nhau. Khi anh bước ra khỏi đời, anh chỉ con hai bàn tay không với những chuỗi ngày vắng vẻ.

      Đời có người khôn ngoan, có kẻ dại khờ, có những đôi mắt cười, có những đôi mắt khóc và trong mắt tôi có ánh dại cuồng .
Anh làm sao hiểu được từ ngày anh bỏ đi, em đã rã rời dưới gánh nặng u buồn của trái tim.

      Phải! Có những người tiến xa trên đường đi, có những người lẽo đẽo theo sâu, có người tự do, có người tù túng,

      Riêng tôi đứng lại rã rời dưới gánh nặng u buồn của trái tim tôi.

Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2017

Ôi mùa thu!

Ôi mùa thu!
Cái mùa u ám, đã che rợp đời ta một thời quá khứ. Anh đã đến với em như cánh chim miệt mài ngày đêm bay về tổ trên núi xa. Và lòng anh giống như chiếc thổ cầm đã vì em lên tiếng.  Tôi tìm cái mình không thể có và tôi có cái mình không thể tìm. Tôi đã lạc lối trong em mấy mùa say đắm, xin hãy giải thoát tôi khỏi những sợi dây ràng buộc  âu yếm của tình em. Xin hãy mở toang hết những cánh cửa của quá khứ để thuyền tôi có thể nương gió lãng quên xa khơi... (Nguyễn Đình Toàn - Tình ca Việt Nam)


Tháng 5!

Tháng 5!
        Những ánh nắng chói chang, những cơn gió lào ấm áp. Ánh nắng vàng trải khắp trên cánh đồng lúa quê hương. Nắng tháng 5 hẳn đã làm cho mà xanh bạt ngàn của lúa giờ đây đã úa vàng. Những bông lúa nặng trĩu ưu tư, rủ xuống lòng mẹ rồi nhè nhẹ đung đưa theo làn gió chiều hôm. Nắng chiếu qua những hàng phượng thắm, đốt cháy lên những ánh lửa hồng. Những ánh lửa của niềm tin và hy vọng. Ngọn lửa đỏ rực trong nắng vàng, những cành phượng đỏ rạo rực đang hừng hực trong tim của lứa tuổi học trò. 
        Cánh phượng vội vã hội tụ dưới sân trường đầy nắng. Mùa chia tay đã tới; đây là mái trường thân yêu, dòng thơ bụi phấn in đậm chưa mờ, kia xa xa những bước chân chầm chậm theo bóng thầy yêu dấu. Xa cách rồi, những giọt nước mắt lăn trên má, những giọt nước mắt của sự khát khao đầy hy vọng và tràn ngặp yêu thương ấy. Mái tóc thơ nhẹ bay bay, bông hoa bằng lăng cà trên mái tóc người yêu thuở nào. Lặng ngồi nơi đây, qua khung cửa sổ chiếc diều lặng im bất động giữa bức tranh thiên nhiên có nắng và gió, trên khung trời xanh thẳm bao la và những chú chim đang bay lượn hát ca. Những dòng lưu bút nhạt nhòa trên trang sách cũ. Mùa hè đã tới, tiếng ve như giục giã lòng người, sao thổn thức bồi hồi trong tim.
         Những tà áo dài trắng tinh, những bôm hoa tim tím như tình đầu chớm nở. Một màu trắng trinh nguyên, một tình yêu trong sáng. Tuổi mười tám ơi như những trang giấy trắng, lưa thưa ép trong trang những cánh bằng lăng tím…
         Một chiều nay, một chiều xưa! Nhìn bông lan trắng tim tím lòng khắc khoải về những ngày hè. Lại một chiều ta nhẹ qua con phố nhỏ dưới bóng phượng thênh thang, bên những tràng bằng lăng tím. Ta bước qua bao nhiêu chặng đường , ghi trong trang giấy những bước chân cuộc đời. Lại một mùa hè tháng năm, khi nào ta mới như trang giấy trắng, không một dòng nhật ký, không một nét bút, không một tâm hồn nhưng chứa đựng và in dấu tất cả!
27-5-2014

Thứ Tư, 3 tháng 5, 2017

Bắt đầu chuỗi ngày chờ đợi!

       
           Anh không chờ đợi từ đôi môi xinh xắn của em một lời đồng ý. Anh chờ đợi một cô gái yêu anh, trở về trong vòng tay của anh, anh chờ đợi một tình yêu từ nơi em đã ấp ủ từ lâu. Anh chờ đợi một người phụ nữ biết hiểu và thương yêu gia đình của mình với một tình yêu thánh thiện. Và trong em đã có sẵn điều đó.
           Ngày thứ 1 em đi Huế!
Những dòng tin nhắn đóng băng lạnh ngắt, anh lật lại từng dòng tin em nhắn cho anh, gió hè trở lại càng thêm lạnh về đêm. Không gọi điện, không nhắn tin..
          Có lẽ anh sẽ không nhớ về em nhiều nữa. Anh không cần gọi điện đánh thức em dậy mỗi sáng và không được nghe thấy tiếng em lúc vừa mới thức giấc. Anh sẽ không cần nhắc nhở em ăn uống sau những giờ làm việc mải miết. Anh sẽ không gọi điện và nhắn tin cho em mỗi đêm mà quên cả giờ đi ngủ nữa. Nhưng có lẽ trái tim anh sẽ lại ngủ quên khi thiếu đi những điều như vậy.
          Em! Một cô gái bình thường. Với anh không có sự tán tỉnh trong tình yêu. Khi đến với ai đó thì họ đã phải yêu thương người ấy trước rồi, Dù tình yêu ấy chưa lớn nhiều, có thể nó chỉ ở trong một chớp mắt nhìn nhau thôi. Mỗi lúc được bên em, được thấy, được nghe giọng nói của em đó là niềm vui, hạnh phúc, là tình yêu trong anh rồi. Đó là tình thương yêu dành cho nhau những phút ban đầu. Và đã là tình yêu thì không cần phải tán em nhỉ?
         Những cuộc tình mà phải tán, thì người chủ động "tán" đều có mục đích riêng của mình. Còn tình yêu thật thì chẳng cần tán hay mục đích gì cả. Vì thế thời gian qua em đừng anh đang cố tán tỉnh em nhé. Đó là thời gian anh được sống trong tình yêu của mình, dù tình yêu ấy đang còn bé bỏng. Những đêm cuối tháng 3 âm lịch, tiếng sấm ầm ầm báo hiệu những cơn mưa tới. Sau những cơn mưa bông lúa sẽ lấp ló trên màu xanh bạt ngàn của quê hương. Ngày mai thức giấc, em đã đặt chân đến Huế và bắt đầu những ngày làm việc vất vả.
       Anh mong cho em được sức khỏe và tâm an vui trên mọi nẻo đường yêu thương. Thương em!
1h00 27.4.2017

Thứ Sáu, 28 tháng 4, 2017

Nhận biết con đường tâm linh sai trong thời đại mới.



Nhận biết con đường tâm linh sai trong thời đại mới.

1. Ta trở nên sống ích kỷ, chỉ lo cho riêng mình.
2. Không thể mở lòng yêu đất nước mình, vì tình yêu của mình không còn tự nhiên nữa, tình yêu ấy bắt đầu bị bẻ cong, lịch lạc. Do cá nhân mình sống ích kỷ, không biết thương yêu lo lắng cho mọi người xung quanh mình. Tình yêu nước là một đạo đức tự nhiên, nó phải được nảy nở phát triển nhưng nó bị bẻ cong, ta không yêu nước được nữa.
3. Nhiều lí giải của mình về cuộc đời này nó không đúng với khoa học .

Khi đi theo con đường tâm linh đúng, theo đạo Phật sẽ cho ta thấy 3 điều:

1 . Khi đi theo đạo Phật tự nhiên ta cởi mở lòng mình không còn ích kỷ nữa, lòng ta trở nên vị tha, yêu thương mênh mông, dù hành động chưa theo kịp nhưng trái tim ta đã đi trước, yêu thương tất cả.
2. Đạo đức nảy nở, trong đạo đức nảy nở đó, ta yêu thương được đất nước mình, yêu thương được đồng bào dân tộc mình. Ví như ta nhìn thấy một người dân tộc Mông, Thái Ta nhìn thấy đây là người Việt Nam, là máu mủ, là ruột thịt của ta , còn nếu người kia họ nhìn người Kinh nói rằng đấy là không phải người của tôi thì người đó bị đi theo một cái đạo bậy, tâm linh sai thì mới có tâm phân biệt.
3. Đạo phật cho ta cái nhìn về vũ trụ, về cuộc sống cực kỳ chuẩn xác. Hợp với khoa học và đi trước khoa học và luôn đúng với luật nhân quả.
Ví sao ta phải theo Đạo Phật TTTCQ

Cuối đông!

Mưa gõ nhịp khoan thai
Chim vịt gọi xuân hoài
Đông qua còn vương mãi
Sương lạnh sớm chửa phai

Thứ Năm, 27 tháng 4, 2017

Chuyện giấc ngủ

Chuyện Giấc Ngủ!
Hình như chú chuồn chuồn này đang ngủ, đến gần mà chẳng cảnh giác gì cả. Chuyện ngủ của con người và vạn vật cũng đầy chuyện khôi hài lý thú. Sau đây lão tôi xin được kể cho quý vị nghe một vài câu chuyện ngủ của thế gian:
Có người ngủ say như chết,
Có kẻ lúc ngủ y hệt ban ngày.
Có người đặt lưng ngủ ngay,
Có kẻ trằn trọc vài ngày chẳng ngủ.
Trẻ con thì ngủ trên tay
Ngủ khi bú ị lại hay tè dầm,
Già ngủ mắt mở trừng trừng
Bệnh ngủ vừa ngáy vừa mừng vừa lo.
Có kẻ giấc ngủ tự do
Có người giấc ngủ bị o ép hoài,
Kẻ mang vui vào đêm dài
Người mang mộng mị vào gài trong tâm.
Kẻ mang thù hận âm thầm
Người mang chiến tích vết thâm thù hằn.
Sinh viên mang sách vào chăn
Công nhân mang cả I phăn lên giường,
Doanh nhân ngủ với thị trường
Kỹ sư ngủ với cầu đường dở dang,
Bác sĩ ngủ ở hành lang
Giáo viên ngủ với cơm rang hằng ngày,
Cửu vạn ngủ cùng thợ xây
Nông dân ngủ bên cái cầy thân yêu,
Đầu bếp ngủ với cái niêu
Hưu trí ngủ với tình yêu dại khờ,
Nhà văn ngủ với nhà thơ
Thợ mộc ngủ với bàn thờ thế gian,
Ca sĩ ngủ với tiếng đàn
Cảnh sát ngủ với những làn giao thông,
Phi công ngủ ở trên không
Luật sư ngủ ở văn phòng kêu oan.
Dân thì ngủ với lầm than
Uan thì ngủ với gái đàn phố đêm,
Lịch sử thì lại ngủ quên
Đất nước ngủ lại vững bền ngìn năm,
Sĩ phu ngủ với sáu nhăm
Tri thức ẩn dật ăn nằm với ma.
Kẻ ngủ phải có niềm tin
Người ngủ phải có morphin an thần,
Có kẻ chẳng ngủ vì thân
Có kẻ không ngủ vì thần chẳng an.
Đâu cũng là bệnh thế gian
Mỗi người mỗi bệnh chớ phàn nàn chi
Bàn tay tạo tác bao đời
Đến nay góp lại hợp thời hiện lên
Giới luật cố giữ cho bền
Tự mình ngộ lấy làm nền đuốc soi.

Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017

Sự đối mặt với cuộc sống!



Trời đã vào hạ nhưng cái lạnh tháng ba đang còn vương vấn, có vẻ như trời đang chuyển mùa chậm hơn mọi năm. Hoa phượng cũng chỉ lác đác nở, còn những chum bằng lăng tím cũng vừa mới tựa hình. Hẳn là tiếng ve chưa đến nơi đây, đang còn đợi cái lạnh tháng ba qua nốt những đêm hạ này.
Sáng nhẹ trong sương, chim ca hát tưng bừng ngoài xóm nhỏ. Sáng nay không biết những chú vượn đã dậy thể dục - hú chào nhau chưa. Bừng tỉnh trong cơn mê, phố lại nờm nợp những dòng cộ xe, những tiếng ồn ào bức bách, phố lại hiện lên những núi đá đổ nát và cố tạo nên những hình thù kì quái…
Hôm qua em nói: Nếu như anh có thể cảnh báo cho em trước những sự chuyển biến trong chuyện tình cảm, có thể em sẽ khác hơn, em sẽ đỡ đau buồn hơn, em sẽ hiểu nhiều hơn… Ôi chuyện tình. Ta là kẻ ngoài cuộc, đâu dám bước chân vào chốn phồn hoa đầy mầu tím của người khác. Cũng như ta vậy, trong cái màu tím của cuộc đời mình cũng chẳng lường trước điều gì cả. Chúng ta chỉ có thể cố gắng làm sao cho mọi thứ được thuân duyên và tốt đẹp hơn. Điều ấy chẳng ngoài sự sống tốt, sống thiện, sống yêu thương và lòng vị tha sâu sắc. 
Chợt nghe con chim sâu hót bên ngoài hiên, chợt thấy chiếc lá vàng vội rơi trong nắng sớm. Sáng nay bước chân ra phố trong đầu cứ vang vang một câu nói: “Trong sự hội ngộ có sẵn mầm chia li”. Hội ngộ thì mang đến cho ta niềm vui, còn chia li thì mang đến sự buồn đau. Chúng ta hội ngộ trên cuộc đời này ấy là một đại nhân duyen lớn, rồi khi xác thân vô thường tan hoại thì cuộc li tan lại đến. Con người có sinh lão bệnh tử, cây cối có sinh trưởng liễm tàng… Vạn vật đều như thế. Cuộc sống này có người hạnh phúc có người khổ đau. Nhưng ai cũng đều có tâm hướng đến một cuộc sống hạnh phúc, dù nó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trong cuộc đời của mỗi chúng ta. Có người nói con người ta thường hay lấy khổ làm vui, thường tìm niềm vui trong mớ khổ đau. Cái niềm vui mà tìm được trong mớ khổ đau ấy chắc nó cũng chỉ mong manh dễ tan dễ vỡ…
Chuyện đời không ai biết trước, mọi sự sắp đặt đã nằm trong nhân quả khi thuận duyên ắt sẽ nẩy nở, có khi thành bông hoa xinh cũng có khi thành cây nấm độc. Điều ấy phụ thuộc rất nhiều vào nhân tố “con người”, chúng ta có biết tạo duyên lành và xa duyên dữ hay chăng. Nó phụ thuộc vào trí tuệ và trái tim của mỗi chúng ta. Cuộc đời chẳng phải được ai sắp bầy, không một vị thượng đế, không một vị trời nào có thể an bài cho cuộc đời mỗi con người, chỉ do bàn tay chúng ta tạo tác mà nên. 
Những chuyện đã qua như quá khứ không quay trở lại lần hai, còn chuyện tương lai thì mờ mịt phía trước như sương mờ buổi sớm. Chỉ có hiện tại sẽ mang đến cho chúng ta những niềm vui và những điều hạnh phúc. Nếu hiện tại vui thì quá khứ vui, nếu hiện tại vui thì tương lai sẽ vui. Điều ấy tưởng chừng như mơ hồ, nhưng mệnh đề 1 hoàn toan đúng, còn mệnh đề 2 “hiện tại vui thì tương lai vui”. Điều này tưởng khó hiểu nhưng không hề. Em hãy làm theo ta nhé:
- Nhẹ nhàng hít thở điều hòa và mỉm cười thật tươi….
Đó, em có thấy không, khoảnh khắc mà em cười thật là đáng yêu và dễ thương. Trong em có mặt của sự hạnh phúc và hạnh phúc ấy nó còn lan tỏa đến thời khắc này. Mặc dù lúc em cười chỉ trong một sát na thôi, điều ấy có năng lượng hạnh phúc đến tận bây giờ.
Vậy là hiện tại vui thì tương lai sẽ vui. Còn tương lai buồn vì trong hiện tại chúng ta đều gây nên những sự khổ đau nên năng lượng ấy còn mang vào trong tương lai nhiều điều mà ta không chuyển hóa được.
Tình yêu của em: anh và em đều không biết điều đó sẽ chuyển biến như thế nào. Lúc chưa đến với tình yêu thì người trong cuộc phải đối mặt với mọi người, còn khi đã có tình yêu sự đối mặt lớn nhất đó là đối mặt với người yêu của mình. Tình yêu có thể lu mờ mọi thứ, lu lờ cả tri giác – lý trí, có thể làm hồng mọi thứ màu sắc và thay vào đó là màu của tình yêu. Ngã _我 cái tôi là cái mà khó dung hòa với mọi thứ, cái tôi là cái làm cho mọi thứ trở nên phức tạp và khó khăn, làm cho con người khó hiểu nhau, làm cho mọi thứ không thể cân bằng được. Đây là điều mà anh muốn nhắn nhủ với em. Sở dĩ mỗi con người khác biệt nhau bởi cái ngã của mỗi người khác nhau. Em có cái tôi của em, ta có cái tôi của ta. Cái tôi ấy cứ lớn dần theo năm tháng trong mỗi chúng ta. Rồi thời gian em sẽ hiểu được điều này sẽ giúp ích cho cuộc sống của mình và phụng sự cho tình yêu của riêng em. Ngã và hạnh phúc luôn tỉ lệ nghịch với nhau. Ngã 我 lớn thì hạnh phúc nhỏ, ngã càng nhỏ thì hạnh phúc càng lớn. Mong em sẽ dần hiểu ra!
Chúc em tinh tấn và vui!

Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2017

Những bông hoa sữa mùa hạ!


Xin mang cho em ánh bình minh rạng ngời và tiếng chim ca chào ngày mới!
Xin được làm cơn gió nhẹ đung đưa mái tóc em trong chiều thu ấy.
Xin được làm cánh hoa khoe sắc thắm như đôi môi em xinh tươi.

Những vạt nắng đầu hạ xin hãy làm cho đôi má em ửng hồng, chớ làm em phiền lòng,
Xin những cơn mưa chiều bất chợt xua tan đi những ưu phiền quanh em, những chiếc lá vàng nhẹ rơi ru em vào chuyện tình thơ ngây.
Có một loài hoa ấy, loài hoa như tên em.
Đã gieo vào lòng người mỗi mùa em đến.
Có một loài hoa nở vào mùa mang tên em, mùa của nắng heo mây và gió se se lạnh. Mùa của cây cối thu mình trong thân xác khẳng khiu. Còn em thoang thoảng mang hương vào tâm hồn bao chàng trai trẻ.
Anh nhớ mùa thu như lời bài hát, anh nhớ hương hoa sữa như nhớ tên em trong mỗi chiều vắng.
Những chú chim tưng bừng líu lo trên từng hàng cây khi hạ đến.
 Em bung đôi cánh nhung mang theo mầm sống đến đi khắp nơi.
Nhẹ nhàng bay trong gió, chẳng hương sắc mặn nồng như gợi cho ta nhớ về em, nhớ về mùa mang tên em. Hoài Thu!

Đêm Tháng 4!

Nhớ em!
Đêm Tháng 4!
Anh ngồi một mình bên hành lang và nhớ về em, một cô gái Sài Gòn.
Chẳng biết từ khi nào tình yêu ấy đã nảy nở và lớn dần như những mầm cây bên hiên nhà. Đêm tháng tư oi ả bên phố, không trăng không sao và gió dường như cũng đi vắng. 
Em không xinh, không cao, không thon thả như những giọt đàn bầu. Nhưng em duyên dáng, hiền thục và đảm đang hơn nhiều cô gái có nhan sắc. Không biết có phải vì điều ấy đã đi vào trái tim tôi hay vì giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái miền nam đã rót vào tim tôi những dòng mật ngọt.
Gió khẽ đưa cành trúc chiều mới sắm về, những chiếc lá khẽ cựa vào nhau như âm thanh em thì thầm bên chiếc phone mỗi tối. Tôi ngỡ như em đang thì thầm với tôi. Đêm nay em đã ngủ chưa, em có nhớ tôi không? 
Tôi thương em lắm, một mình đường xá xa xôi đến nơi đất chẳng quen biết không người thân để làm việc. Chắc em đã phải cố gắng nhiều lắm, phải mạnh mẽ và rắn rỏi lắm mới có thể một mình thân gái vượt qua bao nhiêu thử thách. Em là bệnh nhân của thầy tôi, rồi tôi mới biết và quen em. Thời gian đầu tôi chẳng màng đến em hay ai khác, có lẽ vì tim tôi đã hóa đá lâu rồi. Nhưng có lẽ duyên xưa gặp lại dần dần em là những mầm non làm trái tim tôi nở hoa và biết yêu trở lại. Tình yêu là sự không có mặt của đau thương và buồn khổ, và tôi muốn chứng mình cho người mình yêu điều ấy là có thật. Bởi những điều buồn vui trong cuộc sống vốn dĩ có. Đó chỉ là những cảm xúc, những khó khăn trong mỗi tình yêu mà thôi. Yêu là vui, là hạnh phúc, và sự chuyển hóa sự khổ đau thành niềm vui sẽ làm cho tình yêu thêm hạnh phúc.
Tôi lo cho sức khỏe của em, ngồi bên em tôi chẳng biết nói gì. Chỉ mong thời gian ngừng trôi để tôi được ngắm nhìn em, ngắm nhìn vẻ đẹp tiềm ẩn trong tâm hồn của em. Lo lắng cho em nhiều, đôi lúc tôi chẳng biết mình đã hỏi em bao nhiêu lần là em có mệt không nữa. Tôi muốn đến gần bên em, chăm sóc cho em bằng những hành động nho nhỏ, như rót cho em một cốc nước, hay xoa bóp đôi vai bé bỏng của em đỡ mệt mỏi, muốn chở em đi qua những con đường lãng mạn và tràn đầy bình an. Và ngay lúc này tôi muốn được ở bên em, ngắm em ngủ canh cho em ngoan giấc ngủ ngon, để một sáng mai khẽ vuốt nhẹ mái tóc trên gương mặt dễ thương và gọi em dạy trong ánh bình minh.
Tôi và em bằng tuổi, tôi sinh trước em chỉ vài tháng, trong tôi có những suy nghĩ già dặn hơn chúng bạn, nhưng cũng có những suy nghĩ trẻ hơn so với một cô gái cùng tuổi. Bời chưa lấy vợ thì chưa trở thành người đàn ông thực sự, mà mới chỉ là một cậu con trai dù có nhiều tuổi đi chăng nữa. Vì vậy mà đôi lúc tinh nghịch và hồn nhiên làm em phiền lòng. 
Trời đã trở sáng, tôi nhớ em lắm. Một sáng mai khi em thức dậy, tôi sẽ cầu mong em được vui khỏe trong nắng sớm, tôi sẽ mang tình yêu đến cho em bằng cả trái tim.
Nhớ và thương em nhiều.

Thứ Ba, 11 tháng 4, 2017

Nhắn nhủ tâm mình

Cuộc hóa hình trăm năm ẩn hiện
Nhìn cuộc đời bỏ lại sau lưng
Ta hiện thân của ngàn năm lịch sử
Máu cha mẹ và dòng sữa quê hương.


Bước chân đi in những con đường
Thân xác này nở những vườn hoa
Bóng cha hiền theo con từ thuở trước
Dáng mẹ gầy nuôi con độ thơ ngây


Chẳng hận thù hay sống đọa đầy
Vì con hiểu đâu cũng quê hương
Nguyện hiểu và thương vô vàn cõi sống
Trong từng tế bào phân mảnh khắp nơi


Con thấy cha hiện hữu trên đời
Thấy dáng mẹ in nơi hình thể
Và anh em con mỗi người cũng thế
Cũng hòa mình vào bể sống mong manh.

EM

EM!
Đêm về theo những góc phố vắng, Tiếng còi xe im bặt bỏ phố về nơi tĩnh lặng.
Tình yêu và sự hi sinh, Ôi những ngôn từ huyền diệu và vĩ đại. Chiều qua ta đưa em đi trên những đồi hoa hạnh phúc, bên giấc mơ của sự bình an, giữa hạnh phúc mộng và thực. Ta dắt tay đưa em đi qua những nẻo đường đầy khổ đau và nước mắt. Dẫn em vào cung trời mới của tình thương bao la và rộng lớn. Ta nói với em, giọt nước mắt khóc cho bản thân là giọt nước mắt của vị kỷ, của quá khứ đau thương và mất mát. Còn giọt nước mắt cho những người khổ đau trong cuộc đời là giọt nước mắt của hạnh phúc. Thay vì ta rơi những giọt nước mắt cho mình, mình hãy rơi nước mắt vì chúng sinh, vì sự đau khổ của nhân loại. Như những giọt cam lồ của Quán Thế Âm Bồ Tát vậy. Em chìm vào giấc ngủ và mặt trời cũng khuất sau thành phố.

Thứ Hai, 10 tháng 4, 2017

Buổi sáng và quê hương nơi thân thể

Sáng nghe chim hát vào đời
Chiều nghe sóng lặng bên trời thi âm
Thở ra cười nhẽ thăng trầm
Hít vào quán chiếu những mầm vô ngôn.
***

Chim tháng 4



Đêm chim gọi vịt tỉ tê
Lúa non đỏng đảnh vụng về đơm bông,
Tháng ba sấm gọi mưa giông
Hoa kịp khoe sắc ánh hồng biệt ly.
***
Viết ngày 10.4.2016 chắc lúc sang ở với thầy gì đó, nhiều cảm xúc, vụng về và buồn.

Thứ Sáu, 7 tháng 4, 2017

Nghiện xưa - Ngiện nay

Sinh ra nghiện tiếng khóc thơ
Nghiện dòng sữa mẹ ầu ơ ru hời,
Lớn lên tôi biết nói cười
Nghiện yêu nghiện ghét những lời khen chê.

Chăn trâu bắt bướm sườn đê
Nghiện thời thơ ấu thôn quê yên bình,
Đến lớp bụi phấn dòng kinh
Nghiện thời thơ dại chút tình mộng mơ.

Nghiện thời chia cắt câu thơ
Chia đôi cánh phượng tuổi thơ đâu còn,
Bước chân thanh thiếu mỏi mòn
Vào đời nghiện chút lòng son tình khờ.

Nghiện điếu thuốc cháy còn tro
Nghiện chén trà đặc nỗi lo dòng đời,
Nghiện sắc nghiện tửu nghiện chơi
Nghiện cô dâu nhỏ nghiện lời yêu thương.

Nghiện tiếng ru trẻ đêm trường
Tiếng cười tiếng khóc còn vương mảnh đời.
Nghiền tiền bạc lợi nghiện danh
Nghiện đôi chữ sỹ cho oanh mặt người,

Công cha nghĩa mẹ như trời
Phận con chữ hiếu nghiện lời thi ân.
Tuổi già nghiện buổi thanh xuân
Nghiện không bệnh tật tấm thân thanh nhàn,

Lúc chết nhắm mắt bình an
Hồn còn hay mất nghiện tàn hay hơn?
---
Viết để mà quên... Viết ngày 7.4.2014 facebook đã nhắc nhở lại kỉ niệm xưa mà nhớ đến bài thơ. Ôi, 3 năm đã qua, và ta vẫn còn nghiện nhiều lắm... thương thây!
Ảnh chụp ngày 7.4.2017 tại THỌ LONG ĐƯỜNG